Không có gì ạ!” Tần Muội trả lời qua loa. Thái độ của anh ta rất đáng ngờ, ngoài miệng nói không có gì, nhưng vẻ mặt cứ 1như trời
sập. “Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì thế, Nhã Nhã nhà bác lấy anh trai cháu thì chính là người nhà họ Tần, sau này con gái bác sinh con, nếu là con trai thì nó chính là công thần của nhà họ Tần đấy, nó đẻ ra người thừa kế đời kế tiếp cơ mà.”
Ông Đường không kìm được nụ cười khi nói câu đó.
Bà Đường đang phập phồng lo sợ, bà ta dùng cùi chỏ thúc ông Đường rồi bảo: “Đừng nói nữa, Nhã Nhã đi ra ngoài được một lúc rồi, không biết con bé này...” Nói đến phần sau, bà ta dừng lại. “Anh nghe tôi nói này anh Tần, chỉ là một đứa con gái mà thôi, làm sao có thể thân thiết bằng có cháu trai được, anh hãy đợi để bế cháu trai đi, lúc đó mới là hưởng thụ cuộc sống.”
Nghe được lời nói của ông Đường, Tần An Quốc thu lại nụ cười trên mặt. Vẻ mặt ông trầm xuống, nhìn ông Đường với vẻ đầy khinh thường.
Sau khi nhìn một cách nghiêm túc, cuối cùng Tần An Quốc cũng hiểu tại sao những năm gần đây nhà họ Đường lại sa sút đến như vậy. Ánh mắt Tần Cảnh Sầm đầy lạnh lùng khiến Đường Nhã phải rùng mình.
Người đàn ông này trông có vẻ hiền lành lịch thiệp, nhưng thực ra lại có danh xưng con cáo giảo hoạt trong giới kinh doanh, anh ta không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.
Tần Cảnh Sầm có vẻ đẹp của người trưởng thành, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng xa cách, khiến người khác không hề có một chút cảm giác thân thiết nào. “Mấy ngày nữa là được nghỉ rồi, con có kế hoạch đi du lịch đâu không?”
Tần Nguyễn bật cười, liếc mắt nhìn bụng mình: “Ba, con đã như vậy rồi, còn đi đâu được nữa.” “Cũng đúng, thế thì con ở nhà với ông già này thêm mấy ngày nữa nhé.” “Ba đừng nói vậy, con thấy ba vẫn còn trẻ trung lắm, các cô gái bây giờ thích kiểu đàn ông trung niên đẹp trai mà.”
Tần An Quốc bật cười: “Ha ha ha...” Tần Cảnh Sầm gật đầu chào lại, nghĩ đến Đường Nhã đang đi theo phía sau lưng, anh ta khẽ xoay người đi về phía nhà kính bên trái.
Tần Cảnh Sầm bước đi rất nhanh khiến Đường Nhã đi theo khá vất vả.
Vài phút sau, hai người đứng bên ngoài nhà kính. Ông Đường cau mày không vui: “Có thể có chuyện gì được chứ, tôi thấy hai vợ chồng trẻ đang bàn hôn lễ thôi, hôn ước giữa hai nhà đã kéo dài lâu như vậy, cũng đến lúc giải quyết rồi.”
Không ai để ý đến những lời nói của ông Đường, bầu không khí trong phòng khách nhất thời đông cứng lại.
Đương nhiên, điều này chỉ đúng với ông Đường và bà Đường. Tần An Quốc, Tần Nguyễn, Tần Muội đều có vẻ mặt thư thái, chỉ chờ Tần Cảnh Sầm giải quyết vấn đề. Từ trước đến giờ Tần Muội luôn có vẻ bất cần đời, khi thấy cha mình cười tươi như thế, trong lòng anh ta cũng cảm thấy chua xót.
Anh ta hơi quay đầu đi, bờ môi nhếch lên.
Nhưng ông Đường lại không nhìn nổi cảnh cha con họ ở bên nhau ấm áp. Đặc biệt là khi anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Cảnh Sầm, vẻ mặt đầy đồng tình của anh ta khiến người khác phải nhíu2 mày.
Tần Cảnh Sầm tỏ vẻ không vui: “Thu ánh mắt của em lại, ai không biết lại tưởng rằng anh sắp chết rồi đấy.”
“Sao có thể, an7h là anh trai em, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” Khi cái tên Nam Cung Sưởng được thốt ra từ miệng Tần Cảnh Sầm, Đường Nhã lùi về phía sau, trên mặt đầy vẻ khó tin cùng bối rối.
“Sao anh biết?”
“Tôi biết nhiều hơn so với cô nghĩ đấy, cho nên tôi cứ nghĩ hôm nay cô tới đây để từ hôn.” Ông Đương đã già, con người cũng thay đổi rồi. Nhớ lại hồi xưa lúc bọn họ mới quen biết nhau, họ đều tràn đầy tinh thần phấn đấu, động viên lẫn nhau.
Bây giờ, trên người đối phương chỉ còn lại dáng vẻ con buôn mà thôi.
Tần An Quốc nói: “Tôi là người trọng nữ khinh nam, thích nhất là cháu gái ngoại, nếu tôi mà có cháu ngoại, tôi sẽ chiều nó hết nấc.” Ngoại hình của ông Tần không tồi, chỉ là không đẹp bằng ba đứa con mà thôi. Khí chất xuất chúng của ông có liên quan mật thiết với cuộc sống an nhàn sung sướng trong một thời gian dài, và vóc dáng của ông cũng được giữ gìn rất tốt.
Điều quan trọng nhất là những ngày qua, con gái rất thân thiết với ông, khiến trái tim ông như được sống lại, cả người như trẻ hơn mười tuổi.
“Con bé này khéo mồm quá, chẳng trách mọi người đều nói con gái là người yêu kiếp trước của cha.” Nếp nhăn giữa lông mày của Tần An Quốc sâu hơn một chút khi ông cười. Không biết đã bao nhiêu năm rồi ông không cười thật thoải mái như vậy. Thậm chí Đường Nhã còn cảm nhận được sự phản cảm và căm ghét từ trên người anh ta.
Sự thật chứng minh, cảm giác của cô ta đã đúng.
Đôi môi mỏng của Tần Cảnh Sầm khẽ mấp máy: “Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay cô tới đây để từ hôn.” “Không, không phải.” Đường Nhã xua tay. “Bị Nam Cung Sưởng đá, cô định cho tôi đổ vỏ à?” Chỉ thiếu một 0chút nữa là họ đã nghe được bí mật mà Tần Muội định nói ra.
Vẻ mặt của bà Đường và Đường Nhã khá đặc sắc.
Có lẽ đoán được những chuyện sắp xảy ra, bọn họ rơi vào trạng thái hoang mang hoảng sợ. Tần Cảnh Sầm cũng không cúi đầu xuống để nghe bí mật mà Tần Muội định nói. Anh ta ngước mắt lên nhìn Đường Nhã đang ngồi giữa ông bà Đường. “Có thể nói chuyện một chút không?” Đường Nhã nhìn cha mẹ mình, thấy không ai ngăn cản, lúc này cô ta mới khẽ gật đầu. Bởi vì hôm nay được nghỉ ngơi một ngày nên trạng thái tinh thần của ông vô cùng tốt.
Nhớ lại lúc mình tỉnh dậy nghe con trai cả nói rằng con gái có vào phòng thăm mình, trong mắt Tần An Quốc đong đầy nụ cười.
Ông nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt trìu mến: “Đêm nay con có ngủ ở nhà không?” “Dạ, con cũng đang định như vậy.” Nếu Tam gia không đến cướp người, chắc sẽ không có vấn đề gì. Tần Cảnh Sầm rời khỏi phòng khách, anh ta nhìn thấy trong sân đỗ mấy chiếc xe sang trọng. Người đàn ông đứng trước chiếc xe sang trọng có nét mặt thô ráp và đầy sát khí.
Tần Cảnh Sầm biết người này, hình như anh ta tên là Hoắc Xuyên, là người bên cạnh Tam gia.
Nhìn thấy Tần Cảnh Sầm, đối phương khẽ gật đầu. Bà ta thường xuyên nhìn ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương, bà ta không thể che giấu sự lo lắng trong ánh mắt được nữa.
Còn ông Đường vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Tần An Quốc không định xen vào chuyện hôn nhân của con trai, việc kết hôn hay hủy hôn đều do Tần Cảnh Sầm tự quyết định, điều kiện tiên quyết là không thể để nhà họ Tần bị mang tiếng bất nhân bất nghĩa. Tần Cảnh Sầm đứng dậy, sửa sang lại chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm, sau đó làm động tác mới rất lịch thiệp với Đường Nhã.
Sau khi Đường Nhã đứng dậy, Tần Cảnh Sầm bước đi trước. Hai người lần lượt rời đi. Mọi người nhìn theo bóng dáng bọn họ đi ra ngoài sân.
Lúc này, bà Đường không dám nhắc lại chủ đề trước đó nữa. Giọng nói của Đại thiếu gia nhà họ Tần lạnh lùng như băng giá, giọng điệu thờ ơ, hơi thở xa cách.
Đường Nhã bất an giật giật ngón tay, cô ta nói với vẻ nửa đau khổ nửa đáng thương: “Em và anh ấy đâu có gì, em định nghe lời gia đình, cưới anh rồi sống một cuộc sống thật tốt.”