Người phụ nữ này rõ ràng đang khinh thường anh ta.
Tần Muội âm thầ1m nghiến răng, còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Tần Cảnh Sầm đá chân ở dưới gầm bàn. Bà Đường cười gượng gạo: “Sau này cháu cũng phải lấy chồng, cháu đã thích ai chưa?”
“Không vội ạ, cha và các anh đều rất thương cháu, họ muốn giữ cháu ở lại thêm mười mấy năm nữa cơ.”
“Thật sao? Con gái cuối cùng cũng phải lấy chồng, chỉ sau khi kết hôn mới được tính là có cuộc sống trọn vẹn, sau này cháu và gia đình bên chồng mới là người một nhà.” Rõ ràng là Đường ám chỉ, cho dù Tần Nguyễn là người nhà họ Tần thì cũng chỉ là người ngoài, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.
Bà Đường kiên nhẫn nói: “Nghe nói bây giờ cháu đang học ở Học viện Thịnh Thế, đây chính là ngôi trường danh tiếng mà người bình thường không thể vào được.”
Tần Nguyễn lười biếng dựa vào ghế sô pha, cô dùng một tay chống đầu: “Đúng vậy, người bình thường không thể vào được, cháu cũng phải nhờ tới ba cháu, tốn rất nhiều tiền và công sức mới vào được đó.” Bà Đường đang tính sỉ nhục Tần Nguyễn, để cô biết điều một chút. Nhưng không ngờ Tần Nguyễn lại khó chơi đến thế, cô nói thẳng là mình vào bằng cửa sau.
Bà Đường cũng là người có năng lực, tư thế đoan trang, nụ cười trên mặt khiến người khác không tìm ra sơ hở nào.
Bà ta nhìn Tần Nguyễn với vẻ hiền hòa: “Cháu có thích nam sinh nào trong trường không? Những người có thể vào Học viện Thịnh Thế đều có gia thế không hề đơn giản đâu.” Đâu chỉ là nhanh, những năm gần đây nhà họ Tần đã bỏ xa nhà họ Đường. Nhà họ Tần càng ngày càng tốt, còn nhà họ Đường liên tục xuống dốc. Năm đó hai nhà đính hôn là vì quan hệ hợp tác.
Sự hợp tác này sẽ bền chặt hơn khi hai nhà kết làm thông gia, vì vậy Tần Cảnh Sầm và Đường Nhã mới đính hôn.
Nhiều năm trôi qua, nhà họ Tần từng bước đi lên, nhà họ Đường không thể đuổi kịp, nhưng may mắn là hôn ước giữa hai nhà vẫn còn. Bà Đường cười nói: “Nguyễn Nguyễn có xuất phát điểm rất cao, sau này chắc chắn sẽ tìm được rể quý.”
“Rể quý thì xin miễn, nhưng cháu thấy xuất phát điểm của chị Nhã cũng rất cao đấy.”
Bà Đường xoa đầu con gái, vui mừng nói: “Cháu nói đúng lắm, hôn ước giữa Nhã Nhã và anh trai cháu đã được xác định từ lâu, khi đó nhà họ Đường và nhà họ Tần không chênh lệch nhiều như vậy, hai năm qua nhà họ Tân thực sự tiến quá nhanh.” “Anh muốn biết?”
Tần Muội liên tục gật đầu. Chắc chắn là anh ta muốn biết rồi.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn Tần Cảnh Sầm, anh cả của cô ngồi rất lịch lãm, hơi thở toàn thân thu lại, dường như không có chuyện gì có thể khiến anh ấy biến sắc. Ánh mắt Tần Nguyễn sắc bén, vẻ mặt lạnh nhạt, cô không có cảm tình nhưng cũng khôn2g có ác ý với cô nàng này. Phát hiện Tần Nguyễn đang nhìn mình, Đường Nhã khẽ nhướng mày, ánh mắt hai người va chạm vào nhau.0
Khóe môi của Tần Nguyễn cong hơn, nụ cười cũng tươi hơn trước.
Như thể Tần Nguyễn có ấn tượng tốt và rất hài lòng với Đường Nhã. Với trình độ chú ý của ba cha con nhà họ Tần đối với Tần Nguyễn, đương nhiên họ có thể nhìn thấy cô mỉm cười với Đường Nhã. Vẻ mặt Tần Nguyễn dịu dàng, nụ cười cũng rất thoải mái: “Không sao, cháu cũng không khổ lắm, dù sao bây giờ cháu có thể ăn uống thoải mái cả đời rồi.”
Tần Nguyễn vừa nói ra những lời này, nụ cười của bà Đường hơi cứng lại, nhưng rất nhanh bà ta lại khôi phục vẻ tự nhiên.
“Đúng vậy, nhà họ Tần có sự nghiệp lớn, bây giờ cháu là tiểu thư nhà họ Tần, sau này chắc chắn phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn. Nguyễn Nguyễn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Vẻ mặt Tần Nguyễn thản nhiên, cô khẽ gật đầu, nói thẳng: “Đúng là không đơn giản, bốn gia tộc lớn, sáu thế gia, những con cháu của các gia tộc và thế gia này gần như đều học ở Học viện Thịnh Thế.”
Bốn gia tộc lớn, sáu thế gia, và những gia tộc có tên tuổi ở thủ đô, đây là khái niệm như thế nào? Điều này cho thấy từ khi vào Học viện Thịnh Thế, mối quan hệ của Tần Nguyễn đã ở mức rất cao.
Đường Nhã nhìn sâu vào Tần Nguyễn, bắt gặp nụ cười nhếch mép của cô. Tần Nguyễn: “Mười chín ạ.”
“Mười chín cũng không còn nhỏ nữa, Nhã Nhã nhà cô khi ở độ tuổi này cũng đã đính hôn với anh cả của cháu rồi.”
“Thật sao? Cháu về nhà họ Tần được một năm nhưng chưa hề nghe nói đến, hôm nay là lần đầu tiên cháu nhìn thấy mọi người đấy.” Tâm trạng cáu kỉnh của Tần An Quốc vì bị ba người nhà họ Đường tìm đến nhà cưỡng ép cũng vơi bớt đi một chút.
Ông kiên nhẫn giải thích với người nhà họ Đường: “Cổ phần của Nguyễn Nguyễn chỉ hơn Cảnh Sầm một phần trăm, bây giờ con bé vẫn đang đi học, sau này việc quản lý công ty vẫn được giao cho Cảnh Sầm.”
Bà Đường đưa mắt nhìn Tần Nguyễn, trên mặt lộ vẻ đồng tình và thương hại. Bà ta từ tốn nói: “Vâng, tôi cũng đã nghe nói về chuyện của Nguyễn Nguyễn rồi.” Bà ta lại quay ra nói với Tần Nguyễn: “Cô bé, con đã phải chịu khổ ở bên ngoài rồi.” Tần Muội nghe vậy, trong mắt đảo lia lịa, trực giác nói cho anh ta biết trong này có chuyện.
Anh ta đứng dậy đi tới trước mặt Tần Nguyễn, vì không có chỗ ngồi nên đành ghé mông vào tay vịn của ghế sô pha.
Tần Muội cúi đầu xích lại gần Tần Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, xảy ra chuyện gì vậy? Có nội tình gì bên trong à?” Tần Nguyễn nói với vẻ khổ sở: “Vậy sau này cháu sẽ không lấy chồng, cháu muốn sống cùng với ba và các anh, chúng cháu mới là người một nhà.”
Bà Đường nghe vậy thì suýt nữa không giữ được nụ cười trên mặt. Hai người âm thầm đấu đá, một người trong ánh mắt giấu giếm sự mỉa mai, người khác thì nở một nụ cười giả tạo. Vở kịch này thú vị đến mức, biểu cảm trên gương mặt của cha con nhà họ Tần gần như giống nhau. Họ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Trong mắt họ, con gái (em gái) của họ là một người lầm lì ít nói, nhưng những lời nói hôm nay đã hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Tần Nguyễn nhìn thấy rõ động2 tác nhỏ này, cô mím môi cười, sau đó ngẩng đầu quan sát Đường Nhã đang ngồi đối diện.
Cô ta chính là vợ chưa cưới củ7a anh cả, kiếp trước chết dưới gầm xe của anh hai.
Đường Nhã có dáng dấp không quá ưa nhìn, nhưng khí chất không tồi,7 xem ra cũng từng được dạy dỗ tốt. Tần Nguyễn ho khan một tiếng, sau đó ghé vào tai Tần Muội, nói nhỏ: “Anh cả bị bắt đổ vỏ.”
“Cái gì?”
Tần Muội cứ nghĩ rằng mình sẽ nghe được lời bàn tán về nhà họ Đường, không ngờ lại dính đến anh cả khiến Tần Muội sững sờ.
Anh ta không biết nên tức giận hay nên cười nữa.
Người nhà họ Đường giỏi thật đấy. Không nên trách Tần Muội lại tin tưởng Tần Nguyễn như thế.