Vợ của lão Trần lập tức suy sụp, bà ta gục vào lòng Hoắc Xuyên, không thể đứng vững được. Nhìn người vợ đã làm bạn vài chục năm đang nằm co quắp trên mặt đất, lão Trần lại dặn dò: “Sau này con và mẹ hãy sống thật tốt, đừng nhớ đến ba.”
“Con biết rồi ba ơi, con biết rồi!” Viên Viên khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau đớn. Sắc mặt của ba vị khách biến đổi, nhưng người phụ nữ trung niên trở lại bình thường đầu tiên, bà ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tần An Quốc tức giận, gắt: “Tần Muội!” Lão Trần cười rất tươi, nhẹ nhàng an ủi con gái: “Ba đi rồi, con phải ngoan, đừng để bọn đàn ông lừa gạt, đa số bọn nó không phải người tốt, ba là đàn ông nên hiểu họ rất rõ, toàn là sói đội lốt cừu thôi. Con phải vô cùng cảnh giác, tìm người tốt với mình, không cần ngoại hình đẹp mà nhất định phải biết quan tâm gia đình, biết quan tâm và chăm sóc con, biết không?”
Chuyện mà lão Trần vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là việc hôn nhân của con gái. Vẻ mặt của Tần Muội tốt hơn nhiều, nhưng trong mắt vẫn hiện ra sự thù địch đối với ba người trước mặt.
Tần Nguyễn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô đi về phía mọi người. Tần An Quốc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nguyễn Nguyễn, ngồi cạnh ba này.” Đối với Tần Nguyễn mà nói thì đây là một khuôn mặt xa lạ.
Cô bước vào phòng khách khiến mọi người phải chú ý. Nhìn thấy Tần Nguyễn, ánh mắt người phụ nữ trung niên sáng lên: “Đây là Tần Nguyễn à? Đứa nhỏ này xinh đẹp quá.” Nhìn vợ mình như thế này, trên mặt lão T7rần lộ vẻ buồn bã, nước mắt rưng rưng.
Không đành lòng nhìn người bạn đời đã gắn bó vài chục năm buồn bã như vậy, lão Trầ7n quay mặt đi. Ông ta tiếp tục nói với con gái: “Dưới đáy cái đệm trong phòng ba mẹ, cũng có hơn ba nghìn tệ.”
Vi2ên Viên lại nói cho mẹ mình. Gia đình ở đối diện mở cửa ra xem có chuyện gì xảy ra. Những người ở tầng dưới nghe thấy động tĩnh cũng chạy lên. Tần Nguyễn nhặt chiếc vali đựng tiền bị vợ lão Trần ném xuống đất lên, sau đó đặt vào lòng đối phương.
“Chú ấy đã đi rồi, cô và con gái hãy sống thật tốt, số tiền bên trong không nhiều nhưng cũng không ít, hãy giữ lại làm tiền tiết kiệm cho cô và Viên Viên đi.” Mặc dù vợ lão Trần không nhìn thấy gì, nhưng bà ta cũng khóc đến sắp ngất đi.
Tay của Tần Nguyễn từ từ rời khỏi đầu Viên Viên. Nhưng cô bé vẫn khóc: “Ba ơi, con cũng yêu ba, con yêu ba nhiều lắm! Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của ba, ba đợi con nhé! Ba ơi! Con yêu ba!!!”
Viên Viên khóc lớn đến nỗi cả tòa nhà đều nghe được tiếng gào thảm thiết của cô bé. Nói xong, Tần Nguyễn quay người đi xuống lầu trong ánh mắt tò mò của những người đứng xem. Tần Nguyễn đích thân tiễn đưa lão Trần ở một nơi vắng người. Âm sai của Địa Phủ đến đón ông ta.
Mọi chuyện kết thúc chỉ sau vài phút. Người chết như đèn tắt, dầu đã cạn thì đèn phải tắt thôi. Tần An Quốc vỗ vỗ tay Tần Nguyễn, sau đó tiếp tục chủ đề trước đó với người nhà họ Đường: “Nguyễn Nguyễn là con gái duy nhất của tôi, con bé đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi ở bên ngoài rồi, vì vậy người thừa kế số một của công ty chính là Tân Nguyên, Cảnh Sâm cũng đã đồng ý với việc này.”
Ông Đường không thông minh như bà Đường, nghe xong lời này thì lập tức sốt ruột. Dưới sự giới thiệu của Tần An Quốc, ánh mắt Tần Nguyễn quan sát ba người đối diện. Cô khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Còn về phần xưng hô, trong lòng Tần Nguyễn có sự ngăn cách nên không thể gọi được. “Sắp hết giờ rồi.” Sắc mặt Tần Nguyễn hơi tái, cô lên tiếng nhắc nhở.
Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn cho Viên Viên, nên phần lực lượng tiêu hao và bị bắn ngược đều chuyển hết lên người cô. Tần Muội nghe vậy thì bật cười mỉa mai, ngay cả Tần Nguyễn ở khá xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Có thể tưởng tượng được những người khách nghe rõ đến mức nào, bọn họ muốn bỏ qua cũng khó. Lão Trần nói tiếp: “Còn có lớp trong cùng của đệm ghế sô pha, đó là tiền tiêu vặt chuẩn bị c0ho con sau khi thi đại học, có hơn 2000, khoản này con không cần phải nói với mẹ.”
“Ba...” Viên Viên lại bật khóc. Gương mặt của lão Trần dần trở nên tái nhợt, âm khí âm u, nhưng dù là vậy, Viên Viên cũng không sợ hãi.
Cô bé khóc: “Ba, ba đừng đi, xin đừng bỏ con, đừng bỏ con và mẹ!” Rõ ràng trong lòng lão Trần rất buồn, nhưng ông ta vẫn phải giả vờ mỉm cười. Tần Muội mím môi: “Con đâu có ý gì, nhưng con và Nguyễn Nguyễn giống nhau, bà ta khen Nguyễn Nguyễn xinh đẹp chẳng phải cũng là nói con sao? Điều đó khiến con cảm thấy không thoải mái.”
Tần Muội rõ ràng đang bới lông tìm vết. Nhưng ai bảo những người này có ý đồ với cổ phần của nhà họ Tần chứ. “Mẹ b1iết! Mẹ biết ông ấy giấu tiền, sao ông ấy không nghĩ cách giấu tiền này cũ kỹ đến mức nào chứ, làm sao mẹ có thể không phát hiện 2ra được?”
Bà ta vừa oán trách lão Trần, vừa khóc không thể kìm nén được. “Ông thông gia à, dù sao con bé cũng là con gái, sau này sẽ kết hôn, ông định dùng Tập đoàn Tần thị làm của hồi môn cho con bé sao? Trước đây khi chúng ta đính hôn, ông đâu có nói sẽ không cho Cảnh Sầm thừa kế.”
Vẻ mặt của Tần Nguyễn hơi ngơ ngác, cô không hiểu tại sao mình là người thừa kế thứ hai mà giờ lại nhanh chóng leo lên vị trí thứ nhất. “Ba, ba đừng đi, ba đừng đi mà! Con không muốn xa ba đâu!” Viên Viên muốn ôm lão Trần, Tần Nguyễn bèn đè chặt cơ thể cô bé. Tần Nguyễn nghiêm khắc cảnh cáo: “Người và ma khác nhau, em không thể chạm vào ông ấy.” Lão Trần cũng muốn ôm con gái, ông ta chỉ đành làm động tác ôm trong không khí đối với Viên Viên.
Động tác thật chậm và cũng khiến người ta phải đau xót. Tần Nguyễn dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cha mình.
“Đây là cô Đường, chú Đường, và con của họ là Đường Nhã, con phải gọi là chị Nhã đấy.” Tần Nguyễn không muốn có bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào làm tổn thương đến bản thân và con mình, nếu hết giờ, cô chắc chắn phải dừng lại.
Lão Trần vội vàng dặn dò: “Viên Viên, sau này đừng nhớ ba, con và mẹ hãy sống thật tốt. Nếu... nếu mẹ con tìm được người khác, con hãy khuyến mẹ để bà ấy có cuộc sống tốt hơn.” Nếu thời gian dài hơn nữa, Tần Nguyễn vẫn có thể kiên trì.
Nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng đến bản thân cô. Muốn Tần nhị thiếu không tức giận cũng khó.
Người phụ nữ trung niên cũng là người thông minh, bà ta lập tức cười nói: “Con trai sao có thể giống con gái được, em gái của cháu thật xinh đẹp, cháu cũng là một cậu nhóc đẹp trai, hoạt bát mà.”