Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 267: Nguyễn nguyễn



Trần Nguyễn đẩy chiếc vali đựng 800 nghìn tệ tiền mặt đến trước mặt cô gái.

Đây là cha em để lại cho em và mẹ, hãy cất nó kđi.” “Rốt cuộc thì các người là ai? Cô gái không nhận chiếc vali trong tay Tần Nguyễn, vẻ mặt cô ấy càng trở nên cảnh giác hơn. Đcôi mày thanh tú của Tần Nguyễn hơi cáu lên: “Chị có quen biết với cha em.”

“Không thể nào!” Cô gái lớn tiếng phản bác.
Khí chất trên người Tần Nguyễn rất phức tạp, trong sáng như một cô nữ sinh trong trường học, nhưng trên người cô không có sự ngây thơ không rành thế sự, mà lại có thêm vài phần quyến rũ. Tần Nguyễn bỗng dưng nói một câu về phía cửa trống không, lời nói và việc làm của cô khá đáng sợ. “Cô, cô đang nói chuyện với ai?”

Viên Viên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, ánh mắt cô bé khẽ run rẩy, trong mắt ẩn chứa một chút mong chờ.

Tần Nguyễn nhếch môi cười hỏi: “Em nghĩ là ai?”
Viên Viên không hề sợ hãi, ánh mắt cô bé đong đầy tình cảm lưu luyến: “Ba, con rất nhớ ba! Kết quả thi tốt nghiệp trung học của con không phụ sự kỳ vọng của ba, mặc dù chưa có điểm nhưng con biết

mình đã làm rất tốt, chắc chắn có thể đỗ vào trường đại học trọng điểm.” “Giỏi, giỏi lắm con gái, Viên Viên nhà ta thật tuyệt vời, ba biết con sẽ làm được mà!”

Lão Trần vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt con gái.
Nhưng người và quỷ khác nhau, cuối cùng ông ta cũng không dám chạm vào con gái mình.

“Viên Viên, ba sắp đi rồi, sau này con hãy cố gắng học thật tốt, sau khi tốt nghiệp đại học tìm một người bạn trai rồi kết hôn và sinh con, đừng tìm mấy đứa đẹp trai mà con vẫn nói, bọn chúng không đáng tin đâu.”

“Con phải tìm một người tốt với mình, có thể giao quyền lực tài chính trong nhà cho con sau khi kết hôn. Có quá ít người đàn ông đáng tin, nắm tiền bạc trong tay mới là quan trọng nhất. Con nhất định phải cảnh giác, đừng để vẻ bề ngoài của mấy gã đàn ông xấu xa che mờ đôi mắt.”
Tần Nguyễn trả lời đơn giản và rõ ràng.

“Viên Viên, ai đến thế?” Có lẽ động tác của cô gái đã đánh động người trong nhà, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hốc hác bước ra.

Đối phương ngơ ngác nhìn Tần Nguyễn, cùng với Hoắc Xuyên đang đứng sau lưng.
“Viên Viên! Đừng nói linh tinh!”

Vợ của lão Trần hoảng sợ, bà ta đang định tiến lên kéo Viên Viên, bà ta luôn cảm thấy Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên ở trước mặt là những kẻ lừa đảo đầy ác ý.

Người chết cũng đã chết, mọi thứ đều mất, làm sao có thể nhìn thấy được. Tần Nguyễn hất cằm với Hoắc Xuyên, anh ta lập tức giữ chặt vợ của lão Trần.
Tần Nguyễn phất tay, lực Minh Thần mạnh mẽ bao phủ lấy linh hồn người tài xế.

Vẻ mặt và màu sắc của con người trong mắt ông ta đều thay đổi một cách đáng kinh ngạc.

Trông ông ta giống hệt người bình thường.
Vốn là vì không muốn ảnh hưởng đến khí vận của Viên Viên khi mở Thiên Nhãn, mà cô cũng không muốn bị người quấy rầy rồi lại mất công mất sức thêm lần nữa. “Viên Viên, là ba đây.” Giọng nói của lão Trần run rẩy, vì muốn ở gần con gái, linh hồn của ông ta bất giác trôi về phía Viên Viên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Viên Viên trợn to không thể tin nổi.

Nhưng cũng vì thế mà khiến Viên Viên càng thêm chắc chắn rằng, ba mình đã chết thật rồi, ông ấy đã vĩnh viễn rời xa mẹ con cô bé.
800 nghìn tiền mặt đặt trong một chiếc vali, nó không hề nhẹ.

Cơ thể cô gái suýt mất thăng bằng, cô ấy nhanh chóng ổn định cơ thể. Cô ấy hỏi: “Trong này là gì?”

“Tiền.”
“Các người là ai?”

Tần Nguyễn nhắc lại những lời vừa nói với Viên Viên cho người phụ nữ nghe một lần nữa.

Nghe xong, người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào chiếc vali đựng tiền trong lòng con gái, bà ta tỏ ra bối rối.
“Ba, con biết rồi, con sẽ nghe theo ba, sau này con không theo đuổi thần tượng nữa, ba, ba đừng đi được không, con xin ba!”

Viên Viên biết cha không thích mình theo đuổi thần tượng, cô bé rơi lệ gật đầu.

“Con bé ngốc, trước sau gì ba cũng đi, chỉ là đi sớm một bước thôi. Sau này con phải đối xử tốt với mẹ, tính cách mẹ con không tốt, lúc nào cũng quản lý con, nhưng mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
Tần Nguyễn khẽ gật đầu với cô bé, cô ngước mắt lên nhìn người tài xế, sắc mặt lão Trần đang nhăn nhó đầy do dự.

Ông ta biết mình trông đáng sợ thế nào.

Lão Trần vừa hy vọng có thể gặp con gái, nhưng cũng sợ mình sẽ dọa cô bé.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Viên Viên, nhìn thấy sự buồn bã và đau khổ của cô bé, Tần Nguyễn cũng cảm thấy xót xa dùm.

Viên Viên chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cô bé đang ở độ tuổi có thể hiểu được tình thương của cha lớn đến mức nào.

Tần Nguyễn cầm tay Viên Viên, ấm áp hỏi: “Em có muốn gặp lại ông ấy không?” “Có thể không?” Ánh mắt Viên Viên chứa chan sự lo lắng, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc sau khi đạt được thứ mình muốn.
Ba phút này sẽ tiêu hao một phần sức mạnh của Tần Nguyễn.

Vì đứa con trong bụng, cô không muốn mình quá mệt mỏi, cho nên chỉ có ba phút mà thôi.

Viên Viên cũng không cảm giác có gì khác lạ, cô bé đảo mắt khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của ba mình.
“Ba, có phải là ba không? Chị có thể nhìn thấy ba tôi đúng không?”

Viên Viên kích động bước tới hai bước kéo tay Tần Nguyễn, nước mắt lưng tròng. Vợ của lão Trần ném bỏ chiếc vali trong tay, đi tới bên cạnh con gái và lôi kéo để cô bé bình tĩnh lại.

Viên Viên hoàn toàn không nghe, cô bé liên tục hỏi Tần Nguyễn: “Nhất định là ba rồi, có phải ba không? Chị nói cho tôi biết có đúng hay không?!”
Cuối cùng, ánh mắt Viên Viên dừng ở phía bên trái, cô bé nhìn thấy ba đang mỉm cười với mình.

“Ba!”

Viên Viên kêu lên một tiếng thảm thiết, giọng nói cực kỳ đau thương.
Nếu có người tới gần lão Trần, chạm tay vào cơ thể của ông ta thì sẽ thấy nó rất lạnh lẽo, vuốt phần ngực sẽ không thấy có nhịp tim.

Tần Nguyễn điểm một cái vào mi tâm Viên Viên. Đối với một cô gái trẻ mà nói, mở Thiên Nhãn cũng có tác dụng phụ. Để tránh việc số mệnh của Viên Viên bị ảnh hưởng, Tần Nguyễn chậm rãi chuyển tay sang cạnh trán của cô bé và để nguyên như thế.

Tần Nguyễn nói với Viên Viên: “Em chỉ có ba phút.”
“Con càng ngày càng lớn, mẹ con tối nào cũng không ngủ ngon, chỉ sợ con bị người ta lừa gạt mà lạc lối, con hãy thông cảm cho sự nghiêm khắc của mẹ, sau này có gì phải kịp thời tâm sự, đừng hiểu nhầm nhau.”

“Ba...” Viên Viên khóc nức nở, khiến người khác vô cùng thương xót. Lão Trần lại tiếp tục nói: “Con nói với mẹ một tiếng là ba giấu vài nghìn đồng trong bồn nước toilet, ba đã dùng túi nilon bọc tiền.”