Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 266: Cục trưởng lục



Lục Hàn nghiến răng: “Cảm ơn Tam thiếu phu nhân quan tâm.” - Tần Nguyễn chớp mắt, không hiểu vì sao người đàn ông này lại tức giận. Điều cô nói là sự kthật mà.

Trong mấy ngày tới đúng là Lục Hàn sẽ bị yếu thận, đây là tác dụng phụ của việc người bình thường mở Thiên Nhãn.

Cô có ý tốtc nên không nói thẳng ra mà chỉ nhắc nhở vu vơ thôi. “Như thế có phải tôi vẫn có thể giúp con gái theo đuổi thần tượng, nghe con bé nói ngôi sao nào đẹp

mắt, ngôi sao nào nổ ra scandal, thần tượng nào lại lên chủ đề nóng, biết đâu lại có người đứng sau thao túng hết.”

“Tôi sẽ được nghe con bé phàn nàn rằng tất cả nam sinh trong trường đều là thẳng nam, không phải là tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời tương lai của con bé. Rồi tôi sẽ đi cùng con bé lén mua những món đồ
“Cục trưởng Lục, vì anh cũng là một người cởi mở, nên tôi sẽ nói thẳng.”

Giọng Tần Nguyễn rất nghiêm túc: “Thời gian tới anh sẽ phải nhịn chuyện phòng the, cái giá phải trả của việc mở Thiên Nhãn không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, sẽ luôn có một chút tác dụng phụ.”

“Ví dụ như ban đêm anh không thể ngủ với bạn gái, hoặc thời gian này không nên tăng cao khí huyết, đến ngay cả giải quyết bằng tay cũng không được, nếu không cơ thể của anh sẽ bị tiêu hao tinh khí đến mức không thể bù đắp nổi.”
Nhưng nhìn thái độ của Lục Hàn thì có vẻ anh ta không cảm kích lắm.

Tần Nguyễn nhaún vai, cô đứng dậy chỉ vào vong hồn người tài xế: “Tôi sẽ đưa chú ấy đi gặp con gái, giải quyết xong chuyện này cũng có thể coi là hoàn thành nhân quả.”

Trước khi đi cô lại bồi thêm một câu: “Cục trưởng Lục, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tần Nguyễn đẩy cửa xe ra, nhìn về phía vong hồn của người tài xế ngồi trong xe: “Đến rồi.” Vong hồn người tài xế cuối cùng cũng về đến nhà, trong lòng có chút rụt rè.

Ông ta thả mình xuống xe và nhìn lên những người bạn, người thân quen thuộc xung quanh.

Tòa nhà chung cư đang tổ chức tang lễ này chính là nhà của ông ta, và những người kia đến để chúng viếng ông ta.
Cô gái này có biết thể diện của đàn ông quan trọng đến mức nào không?

Cứ nói thẳng ra như thế, cái mặt mo của anh ta biết để vào đâu.

Mà quan trọng nhất chính là, đúng là anh ta đang hơi yếu thật.
Cô không thể trơ mắt nhìn người tài xế đi lạc đường.

Đời này của ông ấy khá trong sạch, nếu như phá hỏng vào lúc này thì thật là đáng tiếc.

“Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng tôi không nỡ.”
Nếu người đàn ông này không nghe lời cô mà đi ngủ với bạn gái thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng Lục Hàn vẫn không thể nhịn được.

“Tam thiếu phu nhân, tuy hai ngày nay tôi không được nghỉ ngơi tốt, nhưng cơ thể của tôi không có vấn đề gì cả, lúc ở trong đội tôi đã từng không ngủ một tuần liền mà vẫn mạnh khỏe chạy mười vòng bình thường.”
Nếu như bị Tam gia biết, thế này có được tính là đùa giỡn với phu nhân của ngài ấy không nhỉ? Lục Hàn đưa tay đỡ trán, vẻ mặt nhăn nhó: “Tam thiếu phu nhân đi thong thả, không tiễn.” “Không cần tiễn, sức khỏe anh không tốt, đừng giày vò quá.” Những lời nói vô ý này như một nhát dao đâm vào tim Cục trưởng Lục.

Đúng là thần cà khịa.

Anh ta không phải cô gái yếu đuối, làm thế nào mà ở trước mặt Tần Nguyễn, chỉ đi hai bước chân cũng thành cơ thể suy yếu được.
Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên đi theo vong hồn của người tài xế đến trước cửa căn hộ nào đó ở tầng ba. Trên cửa treo tấm vải trắng, không cần hỏi nhiều cũng biết đây là nhà của người tài xế.

Tần Nguyễn chậm rãi nói với người tài xế đang vô cùng bị thương, sát khí quanh thân ông ta càng thêm dày đặc: “Chú vào xem một chút đi.”

“Tôi sợ lắm, tôi không dám đối mặt với hai mẹ con họ.” Trong mắt người tài xế chảy ra huyết lệ, sát khí lạnh lẽo quanh người ông ta cuồn cuộn lên với tốc độ cực nhanh.
Oán khí ngập tràn này khiến Tần Nguyễn nhíu mày. Rõ ràng là vong hồn của người tài xế đang có dấu hiệu hóa thành lệ quỷ.

Cô nheo mắt cảnh cáo: “Âm dương cách biệt, tôi để chú gặp mặt người nhà một lần cuối đã là có lòng tốt làm chuyện bao đồng rồi, chứ đừng vì xúc động mà mất đi lý trí.”

“Tôi, tôi chỉ là không cam tâm, cả đời tôi chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, làm sao lại xui xẻo như vậy, nếu đêm hôm đó tôi không nhận lời chở cô gái kia thì có phải tôi sẽ không chết không?”
Nhưng vì người tài xế muốn được gặp con gái trước khi lên đường, nên cô chỉ có thể tự làm.

Ở một tòa chung cư nào đó ở khu vực rìa của khu bắc.

Một chiếc xe sang trọng và đắt tiền đỗ trước của một tòa nhà chung cư đang tổ chức tang lễ nào đó.
Ở đây ngoại trừ Tần Nguyễn là phụ nữ ra, thì còn lại là hai người đàn ông, và một quỷ nam.

Hai người một quỷ bọn họ đều bị những lời nói thẳng thừng này của Tần Nguyễn làm cho sự ngây người.

Lục Hàn ngượng quá, thầm nghĩ mình đúng là ăn no rửng mỡ mới có thể đàm luận với Tần Nguyễn về đề tài này.
Nhưng việc liên quan tới tôn nghiêm của mình, anh ta vẫn cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng. “Tam thiếu phu nhân có cả con rồi, chắc hẳn cũng hiểu chuyện yếu thận đối với một người đàn ông mà nói, nói thế nào nhỉ... là... một việc rất kiêng kỵ.”

“Nói chính xác là anh không lên được đâu.” Thấy anh ta ấp úng, Tần Nguyễn bèn trực tiếp chỉ ra luôn.

Lục Hàn cảm thấy mình không hiểu Tần Nguyễn.
Lục Hàn cắn răng, kìm lại những lời phản bác của mình. Nếu muốn nói tới chuyện yêu, thì anh ta làm sao so được với Tam gia nhà cô. Vừa nghĩ như thế, cơn tức giận của Lục Hàn liên quan đến lòng tự trọng của một người đàn ông cũng từ từ lắng xuống. Tần Nguyễn cầm vali trên bàn đưa cho Hoắc Xuyên.

“Anh cầm đi.”

Vốn dĩ cô muốn mượn tay Lục Hàn đưa số tiền này cho gia đình của người tài xế đã chết.
Hoắc Xuyên đứng như người gỗ ở sau lưng Tần Nguyễn bỗng bước ra.

Mặt mũi anh ta đầy vẻ trách cứ, ánh mắt cũng toát ra tia nhìn không hài lòng: “Lục đại thiếu, Tam thiếu phu nhân nhà tôi vẫn còn nhỏ tuổi đấy.”

Giờ phút này Lục Hàn không nói nên lời, Hoắc Xuyên là người đi theo bên cạnh Tam gia, anh ta không đắc tội nổi người này.
Vong hồn của người tài xế dán vào khung cửa, ông ta vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa.

Ông ta đã sống ở đây hai năm, chính ông ta đã tự tay lo liệu tất cả trang trí từ trong ra ngoài cho căn nhà.

Bên trong có vợ của ông ta, có đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất.

Tần Nguyễn cau mày, mắt liếc thời gian trên điện thoại, cô nói: “Thời gian không nhiều lắm, chú mau vào gặp mặt bọn họ lần cuối đi.”

Vong hồn của người tài xế không di chuyển, hồn thể của ông ta run rẩy, sát khí dao động quanh người cũng không quá bình thường. “Các người là ai, tại sao lại đứng ở trước cửa nhà tôi?” Đúng lúc này, một cô gái trẻ từ trong nhà bước ra. Vong hồn của người tài xế khựng lại, sát khí phủ đầy người thoáng chốc biến mất sạch sẽ.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cô gái có gương mặt gầy gò xanh xao trông giống hệt người tài xế, cô đã xác định thân phận của cô gái này.

Vẻ mặt cô trở nên dịu dàng: “Chị là bạn của cha em, qua thăm nhà một chút.”