Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 265: Nguyễn nguyễn mà có thể ra tay thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện



Giọng của Lục Hàn rất gấp gáp, trong giọng nói có phần mệt mỏi ủ rũ, giống như vài ngày rồi 1 chưa được nghỉ ngơi tốt.

Tần Nguyễn nhớ ra c1huyện anh ta có thể nhìn thấy ma thì hiểu ngay. Cô cố nén nụ cười trên môi, hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Cục điều tra hình sự,2 chúng ta tìm nơi hẹn gặp nhau nhé?”
“Để tôi gửi địa chỉ vào điện thoại của cô.”

“Được.”
Hoắc Xuyên lái xe đến cửa phòng trà rồi dừng lại, Tần Nguyễn mang theo vali tiền mặt chứa 800 nghìn tệ lấy được ở chỗ của Lộ Văn Bân.

Hoắc Xuyên quay đầu lại: “Phu nhân, để tôi vào với ngài.”
Tần Muội có vẻ lơ đ0ãng, không tập trung.

Anh ta là người đầu tiên phát hiện Tần Nguyễn xuống lầu: “Nguyễn Nguyễn, em muốn ra ngoài à?”
“Được, tôi sẽ để chú gặp cô bé một lần trước khi đi.”

Tần Nguyễn gật đầu.
“Tôi muốn gặp lại con gái của tôi.”

Giọng nói của người tài xế khàn khàn, ông ta vừa lên tiếng, người bên trong căn phòng có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người ông ta.
Cô hỏi Lục Hàn: “Kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, con gái của chú ấy đã biết tin chưa?” “Biết rồi.” Sắc mặt Lục Hàn nặng nề, động tác gật đầu khá khó khăn. “Lúc cô bé biết tin cha mình không còn nữa đã khóc ngất đến mấy lần.”

Vẻ mặt nhẹ nhõm trên gương mặt của Tần Nguyễn biến mất, ánh mắt cô nặng nề.
“Dạ, em cần đi ra ngoài một chuyến.” Tần Muội lập tức đứng lên: “Đi đâu? Lúc nào em trở về?”

Tần Nguyễn bước xuống đi đến trước mặt anh ta, trên mặt nở một nụ cười rất nhẹ.
Bên trong, Lục Hàn mặt mũi tràn đầy u ám ngồi ở cạnh bàn, vừa nhìn thấy Tần Nguyễn bước vào, trong mắt anh ta ánh lên tia sáng kinh ngạc.

“Tam thiếu phu nhân, rốt cuộc ngài đã đến rồi!”
Anh ta giống như trông sao trông trăng, cuối cùng cũng mong chờ được vị cứu tinh đến. Tần Nguyễn cười hai mắt cong cong: “Chắc là hai ngày qua Cục trưởng Lục tốt lắm hả.”

Gương mặt khí khái anh hùng của Lục Hàn thoáng dữ tợn.
Hai ngày qua, cặp mắt của anh ta gần như không hề nhắm lại.

Anh ta luôn ở trong tình trạng kinh hồn bạt vía, sợ những thứ kia sẽ lao đến cắn xé mình như ong vỡ tổ.
“Cũng được.”

Tần Nguyễn đẩy cửa xe bước xuống. Hoắc Xuyên lập tức giao xe cho cấp dưới, mình cũng xuống xe. Hai người lần lượt bước vào phòng trà lịch sự tao nhã. Họ được cô phục vụ mặc sườn xám dẫn vào căn phòng riêng mà Lục Hàn hẹn gặp. “Cộc cộc!” Cô phục vụ gõ cửa phòng, bên trong phát ra tiếng mời vào của Lục Hàn. Cửa phòng bị mở ra, Tần Nguyễn xách trong tay cái rương, dẫn đầu tiến vào gian phòng.
“Tam gia đã cho người đi theo em rồi, mà em cũng chẳng phải là đứa để mặc cho người ta bắt nạt, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Cô tiến lên một bước vỗ vỗ bả vai Tần Muội để cổ vũ. “Nguyễn Nguyễn.” Tần nhị thiếu ai oán nhìn cô.
“Sao vậy, anh có chuyện gì à?” Vẻ mặt của Tần Muội rất đau khổ, trong mắt toát ra sự thiếu kiên nhẫn khiến cô nhìn cái là hiểu ngay. “Tần Muội, em không được đi đâu hết, hôm nay mà em không xem hiểu bảng báo cáo này thì trong thời gian tới em sẽ phải đi theo anh.”

Tần đại thiếu đã lên tiếng, ý định muốn bỏ chạy của Tần Muội trực tiếp bị chém ngang lưng.
Tần nhị thiếu không vui: “Việc này cũng đâu thể xong trong một sớm một chiều được.” Những con số dày đặc trên báo cáo của công ty khiến anh ta đau cả đầu, anh ta chẳng hề am hiểu về chuyện này.

Sắc mặt của Tần Cảnh Sầm hơi trầm xuống: “Ba sắp từ chức chủ tịch rồi, sau này em nhất định phải vào công ty hỗ trợ, nếu bây giờ em không học thì sau này sớm muộn gì cũng phải học. Học sớm còn bắt đầu sớm.”
Anh ta hầu như có thể nhìn thấy những linh hồn lang thang ở khắp mọi nơi trong thành phố.

Có nhiều con quỷ bị đứt tay đứt chân, hoảng sợ, đẫm máu, cụt đầu, gãy xương, thực sự quá thử thách thần kinh của anh ta.
Nào chỉ tốt không, mà phải nói là chấn động lòng người mới đúng, đúng là quá kích thích. Anh ta nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy vong hồn của người tài xế là có thể tìm hiểu chi tiết vụ án với ông ta.

Về sau mới phát hiện, đôi mắt này của anh ta không phải chỉ có thể nhìn thấy mỗi vong hồn của người tài xế.
Tần Nguyễn cúp máy, đi sấy tóc, trong lúc đó Lục Hàn gửi địa đ7iểm gặp mặt cho cô. Là quán trà ngay cạnh Cục điều tra hình sự.

Nửa tiếng sau, Tần Nguyễn cầm chìa khóa xe xuống nhà. Ở dưới nhà, Tần Cản2h Sầm đang dạy Tần Muội, để anh ta hiểu được mối quan hệ nội bộ trong Tập đoàn Tần thị, và quá trình quản lý công ty.
Cô nhìn sang vong hồn người tài xế với sắc mặt tái nhợt ngồi bên cạnh Lục Hàn, vẻ mặt của ông ta không quá kích động, nhưng không thể che giấu được nỗi buồn vô hạn.

Chắc ông ta đã sớm biết được tin tức này rồi. “Cục trưởng Lục, nhìn tôi đây.” Tần Nguyễn đột ngột lên tiếng, ánh mắt của Lục Hàn lập tức nhìn sang cô.
“Em biết rồi, anh cả yên tâm đi.” Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà đưa tay lên vẫy vẫy.

Quán trà ở bên cạnh Tổng Cục điều tra hình sự.
Tần Nguyễn cũng gật đầu đồng ý: “Anh hai, việc tiếp xúc nhiều hơn với chuyện của công ty vẫn quan trọng hơn, mà bên cạnh em đâu phải không có ai.”

Cô chỉ tay về phía Hoắc Xuyên đang đứng trong phòng khách của nhà họ Tần.
Tần Cảnh Sầm nhìn theo bóng lưng cô mà lo lắng dặn dò: “Nguyễn Nguyễn, chú ý an toàn nhé, cơ thể của em bây giờ không thích hợp vận động mạnh, có chuyện gì đừng tự mình ra tay.”

Cô em gái này của anh ta từ trước đến nay vẫn luôn là người nếu có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không động khẩu, đúng là để cho người ta không yên lòng.
Dường như có một tia sáng vàng yếu ớt lóe lên trước mặt, ánh mắt Lục Hàn như bị đâm nên vô thức nhắm mắt lại.

Khi mở mắt lại, anh ta nhìn sang vong hồn của người tài xế ở bên cạnh những nơi đó không có cái gì cả.
Tần Nguyễn ngồi xuống và liếc mắt nhìn vong hồn của người tài xế ngồi ở bên cạnh Lục Hàn.

Hoắc Xuyên vô cùng tự giác đứng phía sau Tần Nguyễn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng im không nhúc nhích như một pho tượng.
Lục Hàn chỉ vào đôi mắt của mình, giọng rất đáng thương, nói: “Đến lúc nào đôi mắt này của tôi mới không nhìn thấy những thứ kia nữa?”

“Sắp rồi.” Tần Nguyễn mỉm cười với anh ta. Cô đặt chiếc vali lên bàn và mỉm cười với vong hồn người tài xế đang ngẩn người, hồn thể đã trở nên mờ nhạt ở phía đối diện. Giọng của cô rất bình tĩnh: Chú cần phải đi rồi, trước khi đi chú có nguyện vọng gì không?”
Tại sao ngay cả em gái cũng áp bức anh ta, sao số của anh ta khổ thế chứ. “Anh ở nhà yên tâm học tập, em đi đây.”

Tần Nguyễn cười rạng rỡ, dùng ngón trỏ xoay chìa khóa xe, bước nhanh rời đi.
Đây là dấu hiệu cho thấy anh ta đang sắp tức giận.

Tần Muội lập tức xua tay: “Không có gì, anh cả nhìn xem Nguyễn Nguyễn muốn đi ra ngoài kia, không có ai đi cùng con bé cả, hay là hôm nay coi như xong nhé, để em đi cùng con bé ra ngoài, đợi khi nào em về lại học?”
“Em không muốn vào công ty.” Tần Muội lẩm bẩm.

Ánh mắt Tần đại thiếu lạnh thấu xương, giọng anh ta trầm xuống: “Em nói cái gì?”
Tần Nguyễn đã phong ấn Thiên Nhãn của Lục Hàn, cô dặn dò: “Thời gian tới Cục trưởng Lục cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, nhìn gương mặt tái nhợt này của anh, ai không biết còn tưởng rằng anh bị thận hư đấy, mấy ngày này phải cấm làm chuyện phòng the nhé.”