Người hầu quay người rời đi. Hoắc Vân Tiêu ngồi thẳng dậy, cầm chén trà đã nguội từ lâu đưa lên miệng. Tư thế, cử1 chỉ và điệu bộ của anh rất tao nhã, vô cùng đẹp mắt. Giọng của anh không nhanh không chậm: “Qua một thời gian ngắn nữa bụng của Nguyễn Nguyễn sẽ lộ rõ, cũng là thời điểm để cô ấy đứng ở trước mặt người khác rồi. Ở cái đất thủ đô này luôn có một số kẻ mắt cao hơn đầu, chẳng biết mở to mắt ra mà nhìn, không thể để bọn họ bắt nạt cô bé nhà tôi được, trẻ con luôn cần có người chăm sóc.”
Gương mặt của Lăng Trạch Hằng hơi biến sắc, khí chất tạo nhã trên người anh ta thoáng một chốc biến mất không còn. Lăng Trạch Hằng cầm một hộp quà trên tay, vẻ mặt ôn7 hòa ấm áp, anh ta mang phong thái của một người con trai gia đình quyền quý.
Sự kiêu ngạo và tự tin từ trong xương cốt của anh 7ta được che giấu rất sạch sẽ. Khó khăn lắm mới tìm được một nhà họ Đỗ có thể nắm được trong lòng bàn tay, mặc cho Hiểu Huyên tung hoành.
Nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện hôn nhân giữa hai gia đình hoàn toàn đổ vỡ, thậm chí Đỗ Trường Hành còn mất mạng. Lăng Trạch Hằng mím đôi môi mỏng, vẻ mặt không thay đổi: “Tam gia, con bé Hiểu Huyên nhà tôi đang kết bạn với Tam thiếu phu nhân, hôm nay ở trường học hai người đùa giỡn với nhau suýt nữa làm tổn thương đến Tam thiếu phu nhân. Con bé này từ trước đến nay làm việc gì cũng hay hấp tấp, hôm nay tôi thay mặt nó đến xin lỗi Tam gia, về nhà tôi nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận, mong Tam gia tha thứ cho.”
Đôi môi mỏng của Tam gia hơi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào gương mặt của Lăng Trạch Hằng, trên mặt anh nở nụ cười rất nhẹ. Nhưng trong mắt lại không hề có nụ cười nào, lạnh lùng đến cực điểm. Tam gia nở nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta không cần thiết nhúng tay vào chuyện của mấy cô bé, cứ để hai cô ấy tiếp tục chơi với nhau như trước đây là được.”
Lăng Trạch Hằng tất nhiên không dám phản bác, chỉ có thể tuân theo. Tam gia nhìn anh ta đầy ẩn ý: “Nguyễn Nguyễn không có nhiều bạn ở trường, cô bé nhà cậu có thể được cô ấy để ý tới là rất tốt.” “Vậy tôi không quấy rầy Tam gia nữa.”
“Đi đi.” Lăng Trạch Hằng đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi, thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
“Ngồi đi.” Tam gia nhìn sâu vào Lăng Trạch Hằng một lúc lâu, dường như từ trong đôi mắt trầm tư của anh ta có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng.
“Không có việc gì nữa thì về đi, lần sau không cần thiết chạy tới đây như thế này, có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại.” Nhà họ Tần không có chỗ đứng trong giới quyền quý, nhưng có gia tộc họ Hoắc chống lưng phía sau, Tần Nguyễn và nhà họ Tần phía sau cô sẽ nước lên thì thuyền lên.
Đây là điều thứ nhất, điều thứ hai chính là Hiểu Huyên nhà anh ta. Câu này thực sự làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Lăng Trạch Hằng khẽ cau mày, nhưng sau đó trở lại bình thường. Anh ta gật nhẹ: “Vâng, về tôi nhất định sẽ dặn dò Hiểu Huyên luôn phải cẩn thận để ý sức khỏe của Tam thiếu phu nhân.” Bàn tay đặt trên đùi của Lăng Trạch Hằng không khỏi nhẹ nhàng siết chặt lại.
Con bé Hiểu Huyên này đúng là không khiến người ta bớt lo, luôn để anh ta cảm thấy đau đầu. Lăng Hiểu Huyên kết bạn với Tần Nguyễn, một khi thân phận Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc của Tần Nguyễn được tiết lộ, rất có thể thân phận của Hiểu Huyên cũng sẽ thay đổi theo.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người để mắt tới cô ấy. Mà trong giới thế gia, chuyện kết thông gia là điều khó tránh khỏi. Khóe môi anh ta nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên, trong lời nói lộ ra sự áy náy. Sắc mặt của Tam gia thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi già rồi, mỗi ngày không có việc gì cả, một mình cô đơn cũng thanh tịnh, không thiếu một chút thời gian này.”
Ý tứ vẫn là quấy rầy. Ngồi được một lúc, Tam gia đột nhiên cong môi.
Nụ cười trên mặt anh vừa quái dị vừa kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt với vẻ bề ngoài nhã nhặn của anh. Dù sao cũng là người đi lại ở khu vực biên giới của quyền lực, nên sự khôn ngoan và đầu óc của anh ta không thể khinh thường.
Sau khi ngồi xuống, Lăng Trạch Hằng đưa ánh mắt tôn kính nhìn Hoắc Vân Tiêu: “Hôm nay tôi mạo muội tới thăm, không quấy rầy đến thời gian thanh tịnh của Tam gia chứ?” Từ tận đáy lòng, Lăng Trạch Hằng vô cùng không muốn Lăng Hiểu Huyên phải sống một cuộc sống bị trói buộc như vậy. Nhưng lần nhắc nhở mơ hồ này của Tam gia rốt cuộc là có ý gì. Là vì muốn giật dây nhà họ Lăng, hay là hy vọng nhà họ Lăng biết an phận thủ thường, Lăng Trạch Hằng không thể đoán ra được.
Anh ta mím môi, nói: “Tam gia, tính tình của Hiểu Huyên không tốt lắm, quy củ của các phu nhân thế gia không thích hợp với con bé.” Một mình cô đơn? Lăng Trạch Hằng không thể đồng ý với câu nói này của Tam gia. Nếu không phải nghe Hiểu Huyên nói, anh ta còn không biết Tam gia đã kết hôn.
Mà đã kết hôn rồi, sao có thể được tính là người cô đơn nữa. Tam gia nói một câu mơ hồ muốn đuổi khách, Lăng Trạch Hằng bèn đứng lên: “Là do tôi đã sơ sót.”
Nhưng trong lòng anh ta lại thầm than thở, có những lời không thể nói qua điện thoại được. Chuyện lớn như vậy, nếu không đến nhà thăm hỏi thì làm sao thể hiện được thành ý của nhà họ Lăng. Đôi môi mỏng của Tam gia gợi lên nụ cười cực nhẹ, tạo thành một vòng cung lạnh nhạt.
Môi của anh khẽ hé mở, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: “Vậy thì nên có dự định sớm đi.” Nhưng ở trong mắt của Tam gia có thể cảm nhận rõ ràng sự sắc bén của người này, anh ta giống như m2ột lưỡi dao được mài thành một thanh kiếm sắc bén có lòng dạ cực sâu.
Nói đến dáng vẻ của Lăng Trạch Hằng, thật đúng là không gi0ống kiểu nhan sắc đẹp có tính công kích như những người khác trong nhà họ Lăng. Nhà họ Lăng, gia tộc này thú vị đấy. Tam gia dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên ghế mây, từng nhịp từng nhịp đều đều.
Tần Nguyễn đi vào phòng vệ sinh, thay bộ quần áo lấy trong tủ. Sau lưng có tiếng bước chân, Tam gia uống hai ngụm rồi đặt chén trà xuống 2bàn.
Anh nhìn lại và thấy một người thanh niên đang đi về phía mình. Lăng Trạch Hằng có thân hình cao lớn, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng và khắc sâu, trên người anh ta có phong thái của một bậc văn nhân.
“Tam gia.” Câu rất tốt này đúng là đầy thâm ý.
Tam gia chuyển tầm mắt sang phía những bông hoa đang nở rộ trong sân. Có lẽ quần áo Tam gia chuẩn bị cho cô đều là kiểu rộng rãi, nên khi mặc lại đống quần áo cũ trong nhà, cô luôn có cảm giác không được thoải mái.
Không phải chỗ này chật, thì là chất liệu vải không thích, hoặc kích cỡ không vừa. Tam gia chỉ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói của anh khá lạnh nhạt, đều đều.
Lăng Trạch Hằng đặt hộp quà lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tam gia. Trông bề ngoài của anh ta rất vô hại, nhưng trong mắt lại vô tình lộ ra tia sáng khiến người ta không thể không chú ý. Lăng Trạch Hằng nhẹ nhàng gật đầu, rồi nên bước thong dong rời đi. Trong sân chỉ còn lại một mình Hoắc Tam gia.
Về phần những ám vệ của nhà họ Hoắc đang núp trong bóng tối bảo vệ sự an toàn của anh, thì có thể bỏ qua không tính. “Nói gì đến việc tha thứ hay không, chỉ là mấy cô bé đùa giỡn với nhau mà thôi, lần sau chú ý một chút là được.”
Lăng Trạch Hằng nghe vậy, lòng lập tức nhẹ nhõm. Anh ta đang định lên tiếng thì Tam gia lại nói: “Nguyễn Nguyễn đang mang thai nhưng lại không chịu ngồi yên mà luôn thích chạy ra ngoài, có Lăng tiểu thư chơi cùng cũng tốt, Nguyễn Nguyễn sẽ không quá cô đơn.”