Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 263: Cậu út nhà họ lăng, lăng trạch hàng đến nhà xin nhận tội



Tần Nguyễn lắc đầu từ chối: “Không cần đầu ạ, anh hai cũng phải đi học mà”

Tần đại thiếu nói với giọng điệu đầy ghét bỏ: “Nó có m1uốn học đầu, em đã thấy nó ngoan ngoãn đến trường học được ngày nào chưa?

Tần Nguyễn không có cách nào phản bác lại được lời anh2 cả nói. “Đi thôi” Tần Cảnh Sầm0 không muốn ép cô.

Vất vả lắm em gái mới hòa dịu với gia đình, anh ta không muốn mối quan hệ nhìn như yếu ớt này lại đổ vỡ.

Đến khi Tần Muội trở về, Tần Nguyễn đã lên tầng được một lúc rồi. Trên tầng, Tần An Quốc đang ngủ trong phòng.
Tần Nguyễn cong môi cười hiểu ý.

“Chú Lộ cung cấp chứng cứ gì cho bên Tổng cục điều tra hình sự vậy ạ?”

“Thì là toàn bộ những gì chúng ta đã trải qua trong tối hôm qua, đây là một cuộc trao đổi bí mật, tất cả những người có liên quan phải ký một thỏa thuận giữ bí mật, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Tôi nói với bọn họ rằng người ra tay lần này là người của phái Ngọc Tinh, là phụ nữ, nhưng tôi không nói cho họ biết thân phận thật của cô.”
Tiếng nói lành lạnh trầm khàn chậm rãi thốt ra từ đôi môi mỏng gợi cảm.

“Người của bên thế gia ạ, là thiếu gia nhà họ Lăng, Lăng Trạch Hằng” Người hầu cung kính trả lời.

Lăng Trạch Hằng, người của nhà họ Lăng trong sản thế gia, hiện giờ anh ta đã mơ hồ là người đứng đầu nhà họ Lăng.
Ba ngày hai lần Tần Muội trốn học, đi chơi vui vẻ ở bên ngoài, nhưng mà thành tích học tập của anh ta vẫn cứ tốt.
<7br>“Chờ cái thai lớn hơn một chút rồi nói sau, em đi lên tầng thăm ba đã”

Tần Nguyễn không hề nghĩ tới chuyện tạm nghỉ học.
7
Còn chuyện về nhà họ Tần ở, e rằng cũng không tiện lâm. Nếu có thể, cô muốn ở trong ký túc xá của trường, chứ cũng chẳng muốn đến nh2à họ Hoắc.

Thu thập sát khí để kéo dài tính mạng là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu hiện giờ của cô.
Lộ Văn Bân nghe ta sự kinh ngạc của cô, bèn cười giải thích: “Đây là lần phía trên hào phóng nhất trong mấy năm qua đấy. Tôi nghĩ nó có liên quan đến Cục trưởng Lục của Tổng cục điều tra hình sự”

“Lục Hàn?”

“Đúng, chính là cậu ta”
Cô ngồi bên cạnh giường, đưa tay sờ lên phần tóc mai bạc trắng của ông Tần.

Mới về nhà họ Tần được một năm mà cô có cảm giác hình như cha lại già hơn rồi.

Cô từng nghe người ta nói rằng, tình thương của cha thường không được thể hiện ra như tình thương của mẹ.
Tình thương của cha này mang theo sự bao dung và an ủi thầm lặng đối với cô.

Tần An Quốc giống như một ngọn núi nhỏ, to lớn, mang đến cảm giác an toàn rất đặc biệt.

Ông tựa như dòng sông rộng lớn, hào phóng và vô tư.
“A lô, Chú Lộ ạ?”

Giọng của Lộ Văn Bân không giấu nổi vui mừng: “Tần đạo hữu à, để tôi nói cho cô một chuyện”

“Có phải có liên quan đến mấy vụ án mạng gần đây không?”
“Được, cô gửi số tài khoản cho tôi nhé!”

“OK”

Hai người lại hàn huyên vài câu rồi tắt máy.
“Tôi biết, chính vì sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho Tần đạo hữu, cho nên tôi mới bịa ra để ứng phó với họ”

“Vâng.” Tần Nguyễn đáp. “Vậy Tần đạo hữu, cô xem lúc nào tôi có thể gửi cho cô số tiền lần này bên trên gửi tới và tiền của vụ lần trước giải quyết cho ảnh để Tiêu?”

“Tôi chỉ cần tiền của vụ ảnh để Tiêu, còn khoản tiền thưởng do bên trên gửi tới thì làm phiền chú Lộ chuyển thành tiền mặt, sau này tôi cần dùng đến.”
Sau đó, Lộ Văn Bân lại nói thêm: “Bọn họ hỏi vì sao cô lại ra tay, tôi bèn nói cô là người có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình và thích giúp đỡ chính nghĩa”

Tần Nguyễn cười, câu này đến chính cô cũng không tin,

“Tôi nhúng tay vào vụ án mạng này chủ yếu là vì trong số những nạn nhân có một người mà tôi quen thôi.”
Cô biết sức khỏe của cha có vấn đề, sau này cần phải tĩnh dưỡng, còn cần phải kiểm tra định kỳ nữa.

Cô không dùng Thiên Nhãn thăm dò vận mệnh của Tần An Quốc.

Bởi vì bọn họ có cùng dòng máu nên Tần Nguyễn không nhìn ra được số mạng của Tần An Quốc.
Tần Nguyễn đẩy cửa phòng ngủ ra, cười thành tiếng: “Sáng nay chú Kiều mới nói cho tôi biết, nghe giọng điệu của chú chắc hẳn là có liên quan đến vụ án”

“Đúng vậy, bên phía Tổng cục điều tra hình sự tìm đến tôi và biết được rằng con quỷ làm việc ác đã bị xử lý, tôi cung cấp bằng chứng cho họ, và phía trên đã gửi cho tôi một món tiền thưởng 800 nghìn tệ!” “800 nghìn tệ?” Giọng của Tần Nguyễn hơi kinh ngạc.

Số tiền này hình như hơi ít nhỉ.
Cô tưởng rằng mình quyết định như thế là tốt cho nhà họ Tần, nhưng thực ra lại rơi vào bẫy của kẻ xấu, ngấm ngầm châm ngòi mối quan hệ cha con bọn họ. Giọt nước mắt nơi khóe mắt trượt xuống, Tần Nguyễn đưa tay lau đi.

Cô sắp xếp lại cảm xúc, khom người xích lại gần Tần An Quốc và đặt lên trán ông một nụ hôn nhẹ.

Cái hôn này mang theo sự áy náy đối với Tần An Quốc, và cũng là tình cảm của con gái dành cho cha mình.
“Đúng vậy! Đạo hạnh của Tần đạo hữu sâu thật, tính được quá chuẩn”

Tần Nguyễn tỏ ra bất đắc dĩ, sáng nay Kiều Nam Uyên mới nói cho cô biết về chuyện này, lấy đâu ra mà cô tính được.

Ông ấy coi mình là thần đấy à.
Cha yêu con luôn để ở trong lòng, còn mẹ thì quan tâm đến cái ăn cái mặc thường ngày của con.

Cha không giống mẹ, tình thương của cha rất nặng nhưng cũng yên lặng như ánh nắng sưởi ấm trái tim các con.

Đáng tiếc, Tần Nguyễn không thể so sánh được giữa hai người.
Tiếng động do Tần Nguyễn mở cửa đi vào cũng không hề làm ông ấy thức giấc.

Rèm cửa trong phòng bị kéo vào, phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ, ánh sáng bên ngoài cửa sổ phản chiếu qua tấm rèm dày.

Tần Nguyễn bước đến bên giường, dịu dàng nhìn cha mình đang nằm ngủ.
Phát giác chiếc điện thoại trong túi quần đã được sạc pin và khởi động lại lúc ở trên xe đang rung lên, Tần Nguyễn đứng dậy thả nhẹ bước chân rời khỏi phòng.

Cô ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Lộ Văn Bân gọi tới.

Tần Nguyễn nghe điện thoại, xoay người đi về phòng ngủ của cô.
Anh khoanh hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi dài hơi cong tạo thành cái bóng hình rẻ quạt trên mặt anh.

Người hầu đến bẩm báo: “Tam gia, có khách đến thăm ạ”

“Ai?”
Tần Nguyễn bớt thời gian tạo tài khoản mới rồi gửi số tài khoản vào điện thoại của Lộ Văn Bân. Gửi xong, cô đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người.

Khu nhà họ Hoắc.

Hoắc Tam gia đang ngồi trên ghế tựa trong sân, nhàn nhã tắm nắng buổi chiều.
Cũng là con cháu nhà họ Lăng có hy vọng tiến vào khu vực trung tâm quyền lực nhất trong những năm gần đây, tuổi còn trẻ mà đã được phía trên đánh giá cao.

“Cậu ta tới làm gì?”

Tư thế nằm trên ghế của Tam gia hơi thả lỏng, nụ cười trên miệng rất nhẹ, giọng nói cũng lạnh lùng nghiêm khắc.

Người hầu: “Ngài ấy nói là tới nhận lỗi ạ.”

Tam gia mở mắt ra, ánh nhìn nguy hiểm ẩn giấu trong mắt chợt lóe lên.

Buổi trưa hôm nay tiểu thư nhà họ Lăng suýt khiến Tần Nguyễn bị ngã và bị thương, nhưng chỉ sau vài tiếng, Lăng Trạch Hằng đã đến thăm hỏi xin lỗi.