Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 262: Chó cắn chó miệng đầy lông, ngồi nhìn trai cò đánh nhau



Hoắc Xuyên nhíu mày nhìn về phía Tần Nguyễn, thấy phu nhân đang an toàn ở bên cạnh Tần đại thiếu, lúc này anh ta mới chú ýk đến Tần nhị thiếu.

Tam gia đã đặc biệt dặn dò, cậu hai nhà họ Tần tương đối đơn thuần, tính cách cũng hay bốc đcồng, nên nhất định phải canh chừng cậu ta, đừng để cậu ta dạy hư phu

nhân. Không biết những lời này đánh trúng vào dây thần kinh nào của Cao Lan Nguyệt, mà bà ta nắm lấy túi xách trên ghế sô pha, rồi đứng dậy lảo đảo rời đi.

“Lần sau mà còn xông vào nhà họ Tần làm loạn nữa thì chúng tôi sẽ không dễ dàng thả bà đi như vậy đâu.”

Tần Nguyễn nói với bóng lưng chật vật của Cao Lan Nguyệt.
Nghĩ kỹ lại thì hình như trước đây cô đã từng dùng tư thế này để xử lý Mộ Thanh muốn giết chết cô và cắt đứt một lọn tóc bên tại của cô.

Nhắc đến chuyện này, Tần Nguyễn sờ lên chỗ tóc buộc thành đuôi ngựa của mình.

Tóc cô vẫn còn chưa được cất lại đầu.
Bước chân của bà ta hơi khựng lại, rồi lập tức tăng tốc rời đi.

Nếu bà ta còn không đi, chỉ sợ phải bỏ mạng ở nơi này mất.

Sau khi Cao Lan Nguyệt đáng ghét rời đi, Tần đại thiểu sắc mặt không tốt lắm nhìn chằm chằm vào Tần Muội.
“Sau này đừng xúc động như vậy, vì bà ta mà làm bẩn tay mình thì không đáng đâu.”

Tần Muội không đồng ý: “Thế cứ để mặc cho bà ta chửi chúng ta à?”

Tần đại thiếu thở dài: “Có rất nhiều biện pháp giải quyết, cần gì phải dùng loại phương thức đánh địch thủ một ngàn, tự hại tám trăm như thế. Không phải còn có Hàn Nhàn đầy sao, để cho bọn họ chó cắn chó không tốt ư?”
“Hử?” Tần Muội tỏ vẻ nghi ngờ.

Đến ngay cả Tần Nguyễn cũng lộ ra vẻ tò mò.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai em, Tần đại thiếu chậm rãi nói: “Lúc trước anh sai người liên hệ với Hàn Nhàn, nói cho bà ta biết Cao Lan Nguyệt sẽ tìm đến, muốn mượn danh nghĩa của bác cả mà chạy đến đòi nhà họ Tần đền bù, bà ta đang nhăm nhe cổ phần của Tập đoàn Tần thị. Hai đứa nói xem, với loại người lòng tham không đáy như Hàn Nhàn thì tiếp theo bà ta sẽ làm gì, có phải tạm thời sẽ tập trung vào Cao Lan Nguyệt không?”
Thế nào gọi là chẳng biết xấu hổ, thế nào gọi là được voi đòi tiên, chính là thế này!

“Anh hai dừng lại, bà ta là người, anh còn đánh tiếp là sẽ xảy ra án mạng đấy”

Tần Nguyễn đi đến ngăn cản Tần Muội.
Cao Lan Nguyệt tức quá, chỉ taay vào Tần Cảnh Sầm và Tần Nguyễn: “Chúng mày, chúng mày hùa nhau bắt nạt một bà bác như tao, giáo dưỡng của chúng mày đâu? Đúng là cái lũ mất dạy!”

“Bà nói cái gì đó?!”

Khuôn mặt đẹp trai của Tần Muội trở nên kinh khủng, toàn thân tràn đầy phẫn nộ.
“Bà ta sẽ quấy phá đến mức nhà của bác cá sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh.”

“Chó cắn chó miệng đầy lông”

Tần Muội và Tần Nguyễn đồng thanh nói.
Anh ta bước nhanh về phía Cao Lan Nguyệt rồi tóm lấy cổ áo của bà ta, Tần Muội nhìn thẳng vào ánh mắt vừa khinh thường vừa sợ hãi của bà ta.

“Bà lặp lại những gì vừa nói!”

Mẹ và em gái là điểm mấu chốt không thể chạm tới của Tần Muội, con mụ này đúng là muốn chết rồi.
“Binh!”

Cao Lan Nguyệt còn chưa nói hết câu đã bị Tần Muội năm đầu đập mạnh vào bàn đá cẩm thạch trước mặt.

Tần Nguyễn nhìn động tác này mà cảm thấy quen quen.
Mặc dù rất e ngại, nhưng trong lòng Cao Lan Nguyệt cảm thấy Tần Muội sẽ không dám làm gì bà ta.

Bao nhiêu năm qua bà ta nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, cho tới bây giờ cũng chưa từng vạch mặt nhau.

Bà ta lại bày ra tư thế của một người bề trên: “Tao nói chúng mày không được dạy dỗ tử tế, đồ mất...”
Tần Muội là một chàng trai trung thực, nên tất nhiên không hiểu được hoạt động tâm lý của họ.

“Im ngay, anh hai không nói lời nào thì không có ai cho rằng anh là câm điếc đâu.”

Tần Nguyễn không quá ưa thích bên thông gia tương lai của anh cả, cả gia đình đó vì lợi ích mà ép anh cả rơi vào tuyệt cảnh. Điều này vĩnh viễn là một cây gai ở trong lòng của Tần Nguyễn.
Tần Muội nở nụ cười tàn nhẫn: “Cho nên lần sau bà đừng trêu chọc tôi, tôi là thằng điên đấy, thật sự sẽ giết chết bà”.

Cao Lan Nguyệt sợ hãi trước vẻ mặt u ám của Tần Muội, cơ thể chật vật lùi lại.

Đúng lúc này Tần Nguyễn lên tiếng: “Có thời gian nói nhảm ở đây thì sao bà không về xem bác cả và Hàn Nhàn đang làm cái gì. Bọn họ còn tham lam hơn cả bà, chưa biết chừng một ngày nào đó chê bà vướng víu và đá bay bà ra ngoài đâu”
Nếu có thể, ở đời này cô không hy vọng anh cả lại có dính dáng đến nhà kia.

Tần đại thiếu lên tiếng: “Vẫn còn sớm, tạm thời không cần cân nhắc đến việc đó.”

Ánh mắt anh ta quét về phía bụng của Tần Nguyễn: “Ba không ôm được cháu trai, nhưng sắp được ôm cháu ngoại rồi”
“Binh binh binh'll”

Tần Muội cực kỳ tức giận, anh ta đập mạnh đầu của Cao Lan Nguyệt.

Anh ta nhịn mụ già này lâu rồi.
“Đúng vậy”

Tần Muội tiến lên một bước đưa tay sờ bụng của Tần Nguyễn.

Hoắc Xuyên lập tức bước tới.
Mà Tần Cảnh Sầm thì nhíu mày, không quá ưa thích cái đề tài này.

Ánh mắt của hai người họ đều nhìn vào Tần Muội, như thể muốn ám chỉ anh ta đừng có mà hết chuyện để nói như thế.

“Hai người nhìn em như vậy làm gì, em nói sự thật mà”
Đến ngay cả Tần Nguyễn cũng cười cong mắt.

“Ba đầu rồi ạ?” Tần Cảnh Sầm chỉ tay lên lầu: “Đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng ấy, ba vừa nhìn thấy Cao Lan Nguyệt là thấy nhức đầu rồi. Mấy ngày gần đây ba hơi kiệt sức, anh chuẩn bị chính thức tiếp quản việc của công ty. Tần Nguyễn rất đồng ý với việc này: “Thế là tốt, như thể ba cũng có thể an dưỡng tuổi già”

“Tiếc là ông già vẫn luôn muốn được ôm cháu trai, mà anh cả còn chưa kết hôn nữa”
Anh ta ngăn cản Tần Muội đụng vào phu nhân.

Hoắc Xuyên cảm thấy Tam gia nói có lý, đúng là Tần nhị thiểu có hơi nguy hiểm thật.

Tên nhóc này vừa đánh người xong, trên tay vẫn còn dính máu, đừng có dọa cậu chủ nhỏ ở trong bụng phu nhân chứ.
Trán của Cao Lan Nguyệt đã bị đập chảy máu.

Tần Muội quăng Cao Lan Nguyệt ra, sau đó nhìn chằm chằm vào bà ta bằng ánh mắt u ám: “Lại để cho tôi nghe thấy miệng bà nói mấy thứ bẩn thỉu nữa, tôi sẽ giết chết bà!”

“Thằng điên, mày chính là thằng điên!” Cao Lan Nguyệt co quắp trên đất, mặt đầy hoảng sợ.
Tần đại thiếu nheo mắt lại, khuôn mặt điển trai nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

“Cho nên, có một số việc không cần thiết chúng ta phải tự mình ra tay, chúng ta cứ ngồi im xem trai có đánh nhau thôi không tốt à?”

“Cao tay!” Tần Muội không thể không giơ ngón cái lên, tỏ vẻ bội phục anh cả.
“Nhị thiếu, trên tay ngài có máu kìa. Muốn sờ cậu chủ nhỏ thì xin hãy rửa tay trước đã.

Gương mặt vốn không vui của Tần Muội, bởi vì những lời này mà kiềm chế bớt lại.

Tần Muội rũ mắt xuống nhìn máu dính trên tay mình, anh ta tặc lưỡi một cái rồi quay người đi rửa tay.

Tần nhị thiếu không thể sờ, còn Tần đại thiếu nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, anh ta cũng không nhịn được mà vươn tay.

Lần này, Hoắc Xuyên không tiếp tục ngăn cản.

“Sao bằng phẳng thể?” Tần đại thiếu ngẩn ra.