Cho dù là Hàn Nhàn giết người thì cũng chẳng có quan hệ gì đến nhà họ Tần bọn họ cả. Ngoại trừ ở kiếp trước Hoắc Tam gia giúp cô báo thù cho nhà họ Tần, thì cô chưa bao giờ từng được thiên vị như thế này.
Mùi vị ấy quá lạ lẫm, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất vui. “Đền bù cái gì?” Giọng của Tần đại thiếu hơi trầm xuống.
Quanh co lòng vòng chán chê, cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi. Lòng căm thù của cô với Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm, đều không thể sánh bằng mối hận với Cao Lan Nguyệt và Tần An Dân.
Dù gì thì Hàn Nhàn cũng vào nhà họ Tần sau, nhưng Cao Lan Nguyệt đã về làm dâu nhà họ Tần được mấy chục năm rồi, anh cả và anh hai đã gọi bà ta là bác gái cả rất nhiều năm, đến ngày lễ ngày tết cũng chưa bao giờ quên bà ta và bác cả. “Em tự ra tay làm cái gì, còn không biết tình trạng của mình thể nào chắc, để anh nhìn xem tay em có bị thương không nào?”
Tần Cảnh Sầm cầm tay em gái, vẻ mặt rất trang nghiêm và chăm chú xem xét, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Anh ta đ2ã lặp đi lặp lại câu này ba lần, bây giờ nói cũng cảm thấy khó chịu.
Tần Cảnh Sầm gửi văn kiện đã xử lý xong cho trợ lý, anh ta ngước mắt 7lên, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã. Bà ta vẫn luôn xem thường Tần Nguyễn, chỉ là một con nhóc cô giáo dục, chưa bao giờ lọt nối vào mắt của bà ta.
Sắc mặt Tần Nguyễn âm trầm, trong mắt hiện lên sát ý: “Tôi đang nhìn một thử lòng muông dạ thú không biết xấu hổ chuyên hút máu người, không biết mang ơn!” Dứt lời, cô buông tay của đối phương ra, lùi lại hai bước đến đứng bên cạnh Tân Cảnh Sầm.
Tần đại thiếu quá đau lòng em gái. Sắc mặt Tần Cảnh Sầm rất lạnh, anh ta dò xét nhìn Cao Lan Nguyệt,
Như thể đang hỏi, tôi là con mà còn không biết chuyện này, làm sao mà bà biết được. Tần Nguyễn đi tới phía đối diện Cao Lan Nguyệt, cô dùng ánh mắt ở trên cao nhìn xuống đối phương, lửa giận trong mắt như muốn thiêu rụi người phụ nữ này.
Cao Lan Nguyệt, mụ đàn bà này cũng chẳng khác gì Hàn Nhàn và Tần An Dân. “Anh, em không sao.”
Tần Nguyễn hơi không quen lắm với thái độ khẩn trương này của anh trai nhà mình. “Cháu nói thế là có ý gì, nhà cháu không muốn chịu trách nhiệm?” Cao Lan Nguyệt nổi khùng: “Tuy bây giờ Hàn Nhàn đã ly hôn với cha cháu, nhưng ở thời điểm bà ta chưa ly hôn thì đã quyến rũ anh An Dân nhà bác rồi, đây là trách nhiệm mà nhà cháu không thể trốn tránh được nhé?”
Tần Cảnh Sầm cau mày, có vẻ rất tức giận, như thể đang cố kìm nén lửa giận trong lòng. “Đúng là không thể thật!”
Tần đại thiếu vừa định lên tiếng, thì một giọng nói lanh lảnh sắc bén từ ngoài cửa truyền đến. Bị anh ta nhìn bằng ánh mắt hung ác như vậy, trong lòng Cao Lan Nguyệt sinh ra cảm giác sợ hãi, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Bà ta nghiến răng, nhắm mắt nói: “Lần này Hàn Nhàn quyến rũ bác cả của cháu, thì ít nhất nhà cháu cũng phải bồi thường cho bác 10% cổ phần, không thì việc này không xong đầu!” Bà ta duỗi ngón tay sơn móng đỏ chót chỉ vào mũi của Tần Cảnh Sầm, cá giận nói: “Đây là chuyện ăn cơm à?!” <0br>
“Bác nói tiếp đi ạ.” Tần Cảnh Sầm được giáo dục tốt nên không tức giận với người lớn trong nhà, khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười hết sức qua loa.
Giọng của Cao Lan Nguyệt lanh lảnh: “Nhà cháu nhất định phải đền bù cho bác” “A a a a...”
“Con nhỏ này mau buông ra!” Nhưng đôi vợ chồng long lang dạ sói này lại ép anh cả của cô ra nước ngoài, anh hai cũng bởi vì họ mà bỏ mạng tha hương.
“Ánh mắt của cô là có ý gì vậy!” Cao Lan Nguyệt nổi giận. Trong đôi mắt hẹp dài của anh ta không có chút cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng. <7br>
“Ừ, đầu bếp trong nhà nấu cơm cũng không tệ lắm, bác gái cả có ở lại ăn cơm rau dưa cũng không thành vấn đề”
Cao Lan Nguyệt nghe vậ2y mà sắc mặt gần như vặn vẹo. Tần Cảnh Sầm hất cằm lên, quăng một ánh mắt về phía Cao Lan Nguyệt: “Còn chẳng phải vì bác gái cả tới, nên anh phải ở nhà để tiếp đãi khách”
“Khách? Bác ấy trở thành khách từ lúc nào vậy?” Tần Cảnh Sầm nghe bà ta nói thế mà tức đến bật cười: “Sao bác giỏi ăn không nói có thể nhỉ, Hàn Nhàn đã ly hôn với cha cháu rồi, ở trên mặt pháp luật, hai người họ đã không có quan hệ gì với nhau. Vậy thì tại sao nhà chúng cháu lại phải đi dọn dẹp phiền phức của bà ta?”
“Bác gái cả này, bác nên biết rằng, hiện giờ cháu có thể gọi bác một tiếng bác gái cả là vì nể tình bác tạm thời còn không có dính líu gì đến chuyện Hàn Nhàn và bác cá thông đồng bắt tay với nhau muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tần. Mong bác cố mà quý trọng chút tình cảm ấy, chứ dùng hết rồi thì sau này không có nữa đâu.” Nhưng lửa giận trong lòng cũng sắp không thể kìm nén được nữa, khuôn mặt ôn hòa nhã nhẫn dần dần trầm xuống.
Nói chuyện với một người phụ nữ ngang bướng như vậy, còn mệt mỏi hơn là đàm phán hợp đồng làm ăn trị giá trăm triệu. Sắc mặt giận dữ của Tần đại thiếu trong nháy mắt biến thành nụ cười tươi như hoa, giống như nhìn thấy người yêu vậy.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Cao Lan Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha. Bà ta thấy cô và anh hai trở về thì vẫn giữ thái độ vênh váo của người bề trên. Cao Lan Nguyệt tựa lưng vào ghế sô pha, tỏ thái độ của bậc chủ bác bề trên: “Nghe nói sức khỏe của cha cháu không tốt nên đã lập di chúc, mà hình như trong di chúc không có nhắc đến bác và bác cả của cháu?”
“Cháu cũng không rõ lắm về chuyện di chúc của cha cháu Anh ta ngước mắt nhìn lên và thấy hai đứa em của mình đang sóng vai đi vào nhà.
“Nguyễn Nguyễn, hai đứa về rồi?” Tuy bà ta không đến mức lòng lang dạ thú như hai kẻ kia, nhưng cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Cao Lan Nguyệt là kẻ hợm hĩnh, ích kỷ, tham tiền, thích nhất là làm tiền kẻ khác. Ai mà không thích cảm giác được thiên vị và được ủng hộ một cách trắng trợn chứ.
Tần đại thiếu vẫn còn thấy sợ hãi: “May mà không có việc gì, chỉ hơi đỏ một chút thôi” kiếp trước, Tần Nguyễn nhớ rõ Tam gia từng nói rằng, Cao Lan Nguyệt là một trong những thủ phạm chính thông đồng với nhà họ Nhạc, gia tộc có hôn ước với anh cả, ép anh ấy phải ra nước ngoài và tránh xa Tập đoàn Tần thị.
Đây là mối thù màu, không báo thù thì không thể dập tắt được cơn hận mà cô đã đè nén cả trăm năm. Cao Lan Nguyệt không thể tin nổi: “Cái con vô học này, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Đương nhiên là tôi biết” Gương mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự thù hận: “Từ trước đến nay tôi luôn là kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đáng tiếc bà chẳng là thứ gì trong hai thứ đó. Trong lục đạo luân hồi, đạo súc sinh là thích hợp nhất với bà đấy” “Sao anh cả không đến công ty?” Cô biết rõ còn cố ý hỏi.
Tần đại thiếu khẽ nhướng mày, mối quan hệ huyết thống giữa anh em ruột thịt khiến bọn họ có một loại ăn ý ngầm với nhau. “Mày mắng ai đấy?!”
Cao Lan Nguyệt tức giận đến mức đứng lên, chỉ tay vào mặt Tần Nguyễn . Nhưng bà ta còn chưa chỉ thắng được vào mặt cô thị Tần Nguyễn đã tiến lên, cầm ngón tay của bà ta rồi bẻ ngược lên. “Aaa...”
Tiếng thét chói tai của Cao Lan Nguyệt vẫn còn tiếp tục vang lên ở bên cạnh.