Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 260: Tần muội



Tần Muội nở nụ cười du côn: “Ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tần Muội” Anh ta chỉ vào Tần Nguyễn: “Là anh trai sinh đôi1 của Tần Nguyễn, cách đây 19 năm, tôi với con bé này bò ra từ cùng một cái bụng”

Thái độ kiêu ngạo kia giống như muốn nói, 2những người ám chỉ Tần Nguyễn là con gái riêng đều là thứ rác rưởi.

Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh trai mà không7 khỏi nhếch môi lên. “Đương nhiên là tới tìm em rồi.”

Tần Nguyễn trả lời rất thẳng thắn.

Tần Nguyễn: “Anh vào trường bằng cách nào?”
“Miệng chúng mày đều ăn cứt hết cả à!” Tần Muội giận điên lên.

Sao miệng của những người này lại có thể đổi trắng thay đen như thể chứ.

Tần Nguyễn kéo cánh tay của anh ta: “Thôi được rồi, anh so đo với bọn họ làm gì, đều là một đảm vô tri đáng thương, bị người ta lợi dụng mà thôi.”
Hôm nay cô mới phát hiện thì ra anh hai nhà mình lại có một chút phản nghịch.

Cô nữ sinh kia k7hông cam tâm bị mất mặt như vậy nên chế nhạo: “Chẳng qua chỉ là một nhà họ Tần nho nhỏ mà thôi, lại còn dám đến đây để tìm cảm giác2 tồn tại à!”

Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, ai biết được cậu nói thật hay giả
“Từ lúc Tần Nguyễn và0o trường đến giờ đã bị đồn là con gái riêng rồi, trong lúc đó cũng có người đứng ra giải thích thay cho cô ta, nhưng cô ta chẳng có phản ứng gì cả, thế chẳng phải chột dạ thì là cái gì?”

“Hình như đúng là thể thật, khi đó tôi còn thực sự nghĩ rằng cô ta không phải là con gái riêng đấy”

“Không phải con ngoài giá thú thì là cái gì, trong cái dáng vẻ không phóng khoáng này của cô ta, nhìn thế nào cũng thấy ngứa cả mắt”
Ngay khi Tần Nguyễn nói ra những lời này, trên mặt của một số người không kìm được mà lộ ra biểu cảm chột dạ.

“Cô đang hù dọa ai đấy, cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ tin cô sao!”

Cô nữ sinh chặn đường Tần Nguyễn lúc đầu lên tiếng chế nhạo.
“Cô nói cái gì đó?!”

Có người kêu lên, không chịu nổi thái độ trào phúng của Tần Nguyễn.

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng: “Tôi có phải là con gái riêng của nhà họ Tần hay không, liên quan quái gì đến cậu? Cậu khinh thường nhà họ Tần chúng tôi, những sợi dây chuyền mà cậu đang đeo trên cổ là phiên bản giới hạn cao cấp mới nhất do Thụy Kim, công ty con của Tập đoàn Tần thị nhà tôi tung ra”
Sau khi hai người xuống tầng một, những người xung quanh vẫn thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào hai anh em.

Như thể rất tò mò, người thanh niên có ngoại hình giống Tần Nguyễn này là ai.

Cũng không thể trách việc bọn họ chú ý tới Tần Nguyễn, chẳng qua là vì gần đây Tần Nguyễn là chủ đề bàn tán của trường học mà thôi. Tần Nguyễn ôm sách trong ngực, chân bước tới khu ký túc xá, cô nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh hai, anh đến trường học tìm em à?”
Tần Muội bị kéo đi tức giận đến nghiến răng: “Không được, bọn họ nói em như vậy mà em định buông tha cho bọn họ sao?”

“Chỉ là mấy người đáng thương mà thôi, nếu bọn họ mà có năng lực thì đã không đến mức cứ nhắm vào em, chẳng qua là bọn họ muốn tìm được cảm giác ưu việt từ trên người em mà thôi, anh đừng để ý đến bọn họ làm gì.”

Tần Nguyễn vẫn bước về phía trước.
Dáng vẻ này của cô ta bị rất nhiều người nhìn thấy, ánh mắt bọn họ nhìn cô ta cũng trở nên kỳ lạ.

Những người chưởng mất Tần Nguyễn ở trong lớp học này đều ngậm miệng lại.

Còn Tần Nguyễn kéo tay Tần Muội rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô nữ sinh phía sau.
Tần Muội như cảm nhận được cảm xúc trong lòng cô, bèn vội vàng giải thích: “Sau khi Hàn Nhàn rời khỏi nhà, bà ta đi tìm bác cả, anh liền tiết lộ tin tức này cho bác gái cả biết. Em cũng biết tính tình của bác gái cả rồi đấy, bà ấy tóm sống được bác cả và Hàn Nhàn ở trong khách sạn, rồi làm ầm lên rất khó coi, chuyện này cũng gây ồn ào rất lớn.”

“Lớn bao nhiêu?” Tần Nguyễn nheo mắt.

“Hôm nay bác gái cả tới nhà chúng ta, nói là muốn cha cho một lời giải thích”
“Không có việc gì thì đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác, mà hãy nhìn lại bản thân mình nhiều hơn ấy, chưa biết chừng mình đã từng làm điều gì đó xấu xa, và một ngày nào đó sẽ đến lượt mình bị trừng phạt đấy. Nếu rảnh quá thì đi cùng bái các nơi đi, không chừng còn có thể cứu được mạng của các người đấy.”

Cô nói những lời này cũng không phải là để hù dọa.

Tất cả những người có mặt ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có sát khí mờ nhạt trên thân, tuy không đến mức là hắc ám Huyết Sát vì đã từng giết người, nhưng tóm lại cũng không quá sạch sẽ.
“Anh mà giống tên kia à?”

Tần Nguyễn nghĩ thầm, đúng thật.

Khí tràng của hai người này không hợp nhau, cứ hễ gặp mặt là thể nào cũng phải gây nhau một trận.
Đối phương nắm lấy chiếc dây chuyền, sắc mặt đỏ bừng.

Đây là món trang sức đang hot gần đây, cô ta rất thích, rất nhiều bạn học xung quanh cô ta cũng thích, nhưng tiếc là bọn họ không mua được.

Khóe môi Tần Nguyễn ép xuống: “Xuất thân của tôi có là gì thì nó cũng không thể để cho các cậu tìm được cái gọi là cảm giác ưu việt, mà sẽ chỉ hạ thấp tu dưỡng và giáo dưỡng của bản thân các cậu thôi”
“Anh không gọi được, điện thoại của em tắt máy rồi”

Tần Nguyễn lấy điện thoại ra xem thấy điện thoại hết pin nên tự động tắt máy.

“Anh đến trường tìm em có việc gì vậy?”
Ánh mắt nặng nề của Tần Nguyễn nhìn cô ta: “Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ gõ cửa. Xin hỏi bạn học này có phải thích ngược đãi động vật không, có rất nhiều vong hồn của chó mèo đi theo cô đấy.”

“Cô nói bậy!”

Trên mặt cô nữ sinh lộ ra biểu cảm hoảng sợ, thậm chí còn chột dạ quay đầu nhìn lại phía sau mình.
Ánh mắt Tần Nguyễn trầm xuống: “Giải thích cái gì? Hàn Nhàn và bác cả đã dan díu với nhau lâu rồi, chúng ta còn chưa tìm đến nhà bác ấy thì thôi!”

Nghe thấy là chuyện của Hàn Nhàn và Tần An Dân, thái độ của Tần Nguyễn thay đổi 180 độ.

Cô còn tưởng rằng cha và anh cả xảy ra chuyện.
“Ừ, trong nhà xảy ra chuyện”

Tần Nguyễn dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tần Muội: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gương mặt cô lộ ra vẻ lo lắng khó lòng che giấu, còn có chút bất an nữa.
Tần Muội nói xong lại càng cảm thấy không được tự nhiên.

Cái tên Lục Dịch Trần kia thật bị ổi, đúng là một kẻ chỉ thích nhìn đời bằng nửa con mắt.

Tần Nguyễn thở dài: “Anh vào trường sao không gọi điện thoại cho em?”
Không có thể sinh viên hay thẻ làm việc, hoặc trong các trường hợp khác, trường học sẽ không cho người lạ vào bên trong.

“Anh gặp được tên Lục Dịch Trần kia” Nhắc đến Lục Dịch Trần, Tần Muội không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Tần Nguyễn nghi ngờ nhìn anh ta: “Hai người không đánh nhau đấy chứ?”
“Anh có biết tình hình hiện giờ không?”

“Anh cả đang đánh Thái Cực với bác gái cả đấy, gần đây sức khỏe của ba không được tốt nên bọn anh không để ông ấy ra mặt”

“Vậy là được rồi, chờ em lên tầng lấy tủi, chúng ta cùng về nhà”

“Được, anh chờ em”

Hai người đi đến tầng một ký túc xá, Tần Nguyễn lên lầu.

Còn Tần Muội ở dưới chờ cô.