Ánh mắt Tần Cảnh Sầm bắn ra tia sáng lạnh 2lẽo: “Không phải tôi ép cô, mà là Nam Cung Sưởng ép cô, còn cô thì lại đang ép tôi. Đường Nhã trợn to mắt, đáng thương nói: “Cô, cô không thể làm như vậy!”
“Tôi có thể!” Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Nhã: “Không những tôi làm được, mà tôi còn có thể khiến nhà họ Đường của cô trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu, và không còn chỗ đứng ở thủ đô nữa!” Cô đảo đôi mắt đẹp, nhìn Tần Cảnh Sầm rồi chân thành nói: “Anh cả, sau này anh đừng liên lạc với Đường Nhã nữa, em luôn cảm thấy cô ta như một quả bom hẹn giờ.”
“Được rồi, anh sẽ nghe lời em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tần Nguyễn tức giận đến phình lên: “Làm sao em không tức giận được, cô ta không nhận ra mình là cái loại gì, lại còn muốn bò lên đầu nhà họ Tần để đi tiểu, đây rõ ràng là bắt nạt chúng ta mà!” Tần Cảnh Sầm xoa đầu Tần Nguyễn, cười nói: “Vậy thì đừng để bọn họ bắt nạt.”
Nhớ lại kiếp trước Đường Nhã bị anh hai đâm chết, chắc lúc đó cô ta đang có thai, Tần Nguyễn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tần Nguyễn nhếch môi cười: “Vậy tôi sẽ nói rõ hơn, bây giờ tôi thay anh cả tuyên bố rằng, hôn ước giữa hai nhà họ Đường và nhà họ Tần chính thức chấm dứt, bà mau dẫn con gái của bà đi đi.”
Bà Đường tức đến nghẹt thở, bà ta chỉ vào mũi Tần Nguyễn mà mắng: “Cô chỉ là một đứa con hoang được tìm thấy ở bên ngoài, làm gì đến lượt cô nói chuyện!” Giọng nói của Tần Cảnh Sầm nhẹ nhàng, pha lẫn một chút chiều chuộng.
Tần Cảnh Sầm rất vui vì em gái đã đứng ra bảo vệ mình, cảm giác này rất vi diệu khiến trái tim của anh ta cũng trở nên mềm mại. Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Có câu ác giả ác báo, ông trời có mắt, không tin cứ ngẩng đầu nhìn lên, ông trời đâu có bỏ qua cho ai, người nhà họ Đường các người làm nhiều chuyện ác như vậy, cẩn thận gặp báo ứng đấy.”
Bà Đường nổi giận: “Cô hãy nói rõ ràng ra cho tôi!” Người nhà họ Đường quá khinh thường người khác, con gái họ đã ngủ với người ta chán chê rồi phá thai ba lần, bây giờ trong bụng còn có một đứa con, vậy mà còn dám đến nhà họ Tần để làm anh cả của cô buồn nôn à.
Người bình thường không thể làm ra được chuyện như thế này. Tần Nguyễn tiến về phía hai người, ánh mắt lạnh lùng nhằm vào Đường Nhã, trong mắt cô tràn đầy chế giễu và khinh thường.
“Tiểu thư Đường Nhã, cô thật sự cho rằng nhà họ Tần chúng tôi không dám đối đầu với nhà Nam Cung sao?” “Tôi không những độc ác, nếu chọc đến tôi còn phải ăn đòn, xin Đường tiểu thư hãy giữ chút thể diện, cô cũng là con người, lòng tự trọng của cô để cho chó ăn rồi à?”
“Cô...” “Chẳng biết đang khóc ở đâu nữa.” Tần Nguyễn nhếch môi cười ác ý. Bà Đường lo lắng, vội vàng tiến về phía hai người: “Các người ức hiếp con bé à?” “Là nhà họ Đường của bà ức hiếp chúng tôi.” Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ khinh thường cùng châm chọc. Trái tim bà Đường bỗng thót một cái, bà ta đoán chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Dù vậy, bà ta vẫn nghiêm khắc chất vấn: “Cháu nói thế là sao?” “Cô đang chửi người khác đấy!” Sắc mặt Đường Nhã tái nhợt vì tức giận.
Tần Nguyễn cười: “Chửi bậy? Chắc cô chưa hiểu rõ tôi cho lắm, bình thường nếu có thể ra tay thì tôi tuyệt đối không nói miệng, cô phải cảm thấy may mắn vì có đứa con trong bụng, nếu không hôm nay tôi sẽ đập cô một trận rồi ném ra khỏi nhà họ Tần.” Tần Nguyễn bật cười: “Cũng đúng, là nhà Nam Cung đã cho cô sức mạnh, vậy cũng phải xem nhà họ Tần tôi có chấp nhận hay không? Tôi bây giờ có thể nói rõ cho cô biết, nhà họ Tần chúng tôi không dễ bắt nạt đầu, nếu bọn họ dám thò tay vào nhà họ Tần, tôi cũng dám chặt, cô có thể nói lại với họ những lời vừa rồi, tôi chờ bọn họ ra tay.”
Đừng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn, trông cô nói chuyện với Đường Nhã với vẻ rất thoải mái, nhưng trong lòng đã cực kỳ tức giận rồi. Tần Nguyễn nhếch môi, ánh mắt liếc sang, cô nở một nụ cười đầy ngạo nghễ với hai người.
Cô vỗ tay: “Bốp bốp bốp...”. “Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời, tiểu thư Đường Nhã khiến tôi được mở rộng tầm mắt đấy.” Có vẻ như cuối cùng Đường Nhã cũng bắt được lỗi của Tần Nguyễn, cô ta lớn tiếng trách mắng: “Sao cô có thể nói như vậy, dù gì bọn họ cũng là bậc cha chú của cô.”
“Là của cô chứ không phải của tôi, đối với tôi mà nói, bọn họ như những con linh cẩu tham lam.” “Tôi không hề.”
Tuy Đường Nhã nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại công nhận điều đó. Đường Nhã bị mắng đến xây xẩm mặt mày, cô ta nghẹn họng không nói lại được.
Tần Nguyễn kéo tay áo anh cả Tần Cảnh Sầm, cô trừng mắt nhìn Đường Nhã: “Mau cút đi, đừng quên dẫn theo cả ông bố và bà mẹ tham lam của cô.” Hai anh em mỉm cười nhìn nhau, sau đó cùng bước vào phòng khách.
Bà Đường không thấy Đường Nhã đi theo sau lưng hai người nên đứng dậy hỏi: “Nhã Nhã nhà tôi đâu rồi?” “Tại sao cô lại độc ác như vậy?”
Hai mắt Đường Nhã ướt nhòa, cô ta mắng chửi Tần Nguyễn. Tần Nguyễn đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Đường Nhã: “Cô có thể đến nhà Nam Cung và bảo, nhà họ Tần chúng tôi sẽ không cưới một đôi giày bẩn thỉu đã được người khác dùng qua.”
“Có giỏi thì cô bảo họ hãy ra tay với nhà họ Tần đi, để xem bọn họ nhanh, hay là chuyện cô dan díu với nhà Nam Cung lan truyền nhanh hơn, tôi có thể đảm bảo rằng nhà họ Tần sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.” “Những gì cô làm đã phá vỡ hoàn toàn hôn ước giữa hai gia đình.” “Không thể! Không thể phá vỡ được, anh nhất địn0h phải cưới tôi!” Đường Nhã có thể nói ra những lời này, chứng tỏ đầu óc cô ta thực sự có vấn đề. Tần Nguyễn đứng nghe một lúc lâu, cô không nhịn được cười.
Tần Cảnh Sầm, Đường Nhã nhìn về phía âm thanh phát ra. Nhà họ Đường rõ ràng đang sỉ nhục nhà họ Tần. Bọn họ thực sự cho rằng có nhà Nam Cung chống lưng thì nhà họ Tần sẽ phải làm rùa đen rụt đầu?
Đừng có nằm mơ! Từ đầu đến cuối tôi mới là ng7ười vô tội nhất, tôi chưa từng nhúng tay vào chuyện giữa các người, tại sao tôi lại phải đứng ra dọn dẹp mớ lộn xộn này, 7Đường Nhã, cô thật quá không biết xấu hổ.”
Đường Nhã hoàn toàn vứt bỏ thể diện: “Anh là chồng chưa cưới của tôi!”2 Đường Nhã nghe xong giật mình lùi lại phía sau, cô ta thật sự sợ Tần Nguyễn sẽ xông lên đánh mình ngay giây tiếp theo.
Tần Nguyễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó kéo Tần Cảnh Sầm rời đi.