Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 273: Bốn gia tộc lớn, thế lực đan xen lẫn



NHAU TRONG NỘI CÁC

Trần An Quốc nghe hết những lời Tần Nguyễn nói, ông cũng thấy rõ con trai cả của mình không

hề ngănk cản Tần Nguyễn. Vẻ mặt Tần An Quốc thờ ơ, ông vẫn ngồi yên trên ghế. Ngay cả khi đối mặt với những lời trách móc của bà Đườncg, Tần An Quốc vẫn không hề biến sắc.

Nhưng ông Đường lại rất tức giận, ông ta đứng bật dậy, nói: “Ông Tần, các người định làam gì, thật sự giải trừ hôn ước giữa Tần Cảnh Sầm và Nhã Nhã sao?”

“Chuyện của bọn trẻ, hãy để tụi nó tự quyết định đi.”
“Rõ ràng là nhà họ Tần của ông bất nhân bất nghĩa, đâu phải là chúng tôi, muốn hủy hôn cũng được thôi! Cho tôi năm phần trăm cổ phần Tập đoàn Tần thị, nếu không tôi sẽ làm to chuyện này, đến lúc đó tất cả đều mất mặt!”

Tần An Quốc sững sờ trước độ trơ trẽn của ông Đường. Năm phần trăm cổ phần có thể sánh bằng toàn bộ giá trị của nhà họ Đường.

Đúng là không biết xấu hổ!
Ông Đường tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái không biết xấu hổ, lại còn bị người khác chơi đùa.

“Nhà Nam Cung là danh gia vọng tộc, họ cũng là một trong những gia tộc có thể lực trong nội các, quan hệ giữa bốn gia tộc lớn đan xen lẫn nhau, thẩm thấu vào mọi mặt, con nghĩ rằng mình quý lăm

sao?”
Bà Đường chỉnh lại mái tóc rối bù, nhìn ông Đường bằng đôi mắt đỏ ửng đầy tức giận. “Con mụ này ăn đòn chưa đủ đúng không?” Ông Đường nói xong lại muốn ra tay.

Tần An Quốc nhìn trò hề trước mặt, giọng điệu của ông rất bình thản: “Mấy người muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, ở đây là nhà họ Tần, nơi này không hoan nghênh các người!”.

Khi biết con trai mình bị người khác cắm sừng, suýt phải đổ vỏ, cho dù tính tình Tần An Quốc có tốt đến mấy thì cũng không thể chịu đựng được. Kể từ lúc này, hai nhà Đường, Tần đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ. “Phu nhân, ngài không sao chứ?”
“À, đúng rồi, đứa con trong bụng con gái ông là của Nam Cung Sưởng, con trai trưởng của nhà Nam Cung, vài ngày nữa hắn ta sẽ kết hôn với con gái nhà họ Tiêu, nếu nhà họ Tiêu biết tin tức này, ông đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra?”

“...” Đôi mắt ông Đường trừng to như chuông đồng.

Ông ta quay đầu lại nhìn vợ và con gái ở phía sau với vẻ khó tin, bắt gặp vẻ mặt lo lắng khiếp sợ của họ, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Đây là sự thật sao?” Ánh mắt ông Đường nhìn bà Đường đầy độc ác. Ánh mắt của bà Đường thì lảng tránh: “Nhã Nhã cũng là... bị người khác lừa, con bé..”

Bà ta ấp a ấp úng, nhưng những lời như vậy là quá đủ.

Ông Đường đã xác định, Đường Nhã thực sự có lỗi với Tần Cảnh Sầm. Nhưng tại sao là một người cha mà ông ta lại không hề biết chuyện này.
Đôi môi Tần An Quốc co giật, ông định phản bác nhưng Tần Nguyễn đã vỗ vỗ lên tay ông.

Cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tham lam của ông Đường, lạnh lùng nói: “Con gái ông đang mang thai đứa con của nhà Nam Cung, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô đấy, nếu muốn kết hôn thì các người tìm sai địa chỉ rồi.”

“Tôi khuyên các người hãy mau chóng rời đi, gia đình tôi tính tình không tốt lắm, nếu còn tiếp tục dây dưa, chưa biết chừng tất cả mọi người đều biết chuyện này.”
Ông Đường chế giễu lại: “Con gái của tôi là con nhà gia giáo, một đứa bò từ vũng bùn ra thì làm sao có thể so sánh được.”

“Cả nhà ông đều cao quý, còn nhà họ Tần tôi đều từ vũng bùn bò ra hả, vậy các người còn ở đây làm gì? Cút! Cút! Cút! Cút ra ngoài!”

Tần An Quốc hoàn toàn nổi điên, ông xua tay đuổi người.
Tần Muội đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Nguyễn với vẻ mặt đầy tức giận.

Tần An Quốc luôn yêu thương con gái đến phát cuồng cũng nổi điên: “Ông Đường, ông ăn nói cho cẩn thận! Nguyễn Nguyễn là con gái tôi đấy!”

Có thể mắng Tần An Quốc nhưng không được giận chó đánh mèo con gái của ông.
Đường Nhã kiên quyết phản bác: “Không đâu, A Sưởng đã nói rằng, đợi sau khi kết hôn, anh ấy sẽ đến gặp con.”

Nhìn đứa con gái đầu đất này, ông Đường tức hổn hển: “Tại sao tao lại đẻ ra một đứa ngu như mày chứ!”

“Nó là do tôi đẻ! Bao nhiêu năm qua ông có quan tâm đến Nhã Nhã không?”
Tần An Quốc vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, ông trả lời có lệ.

Tần An Quốc biết con trai cả của mình luôn làm việc cẩn thận, chuyện của công ty từ lâu đều do anh ta gánh vác, nếu không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn Tần Cảnh Sầm sẽ không để hai nhà rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.

Ông Đường vẫn không chịu buông tha: “Nói vậy là sao? Cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó chứ, cuộc hôn nhân của chúng nó đã được định trước từ lâu rồi, vậy mà các người nói hủy là hủy sao, vậy con gái tôi phí công chờ đợi nhiều năm như vậy làm gì? Các người thật quá khinh thường người khác!” “Kẻ khinh thường người khác chính là các người!” Tần Nguyễn sải bước tới trước mặt Tần An Quốc, trực tiếp đối đầu với cơn thịnh nộ của ông Đường. Ông Đường nhìn Tần Nguyễn đầy vẻ khinh thường: “Cô chỉ là một đứa con hoang không rõ thân phận, ở đây không có chuyện của cô, biến sang chỗ khác đi!” “Lão già kia, ông nói gì thế?”
Phải nói rằng tuy ông Đường rất dễ kích động, nhưng thỉnh thoảng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Một khi nhà Nam Cung kết làm thông gia với nhà họ Tiêu, Đường Nhã sẽ chỉ là một cái bia đỡ đạn, còn về chuyện sinh con rồi giữ lại cô ta, đó cũng là chỉ một lời nói dối.

Nếu nhà họ Tiêu biết chuyện này, chắc chắn sẽ giết chết cô ta.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

Ông Đường thở hổn hển, hung hăng nói: “Vậy chúng ta tính toán nợ nần đi, hôm nay các người muốn hủy hôn, cũng được thôi! Nhưng để hủy hôn thì các người phải thể hiện thành ý, năm phần trăm cổ phần của Tập đoàn Tần thị, dùng để bồi thường cho con gái tôi đã phải chờ đợi nhiều năm như vậy, coi như là phí tổn cho tuổi thanh xuân của con bé.”

“Chà! Mặt mũi lớn thật, nói vậy mà không sợ gió thổi méo mồm!” Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy chế nhạo: “Trước khi ông lên tiếng, hãy hỏi xem đứa con gái yêu quý của ông đã làm ra chuyện gì!”
Ông Đường hừ lạnh: “Ở bên ngoài 18 năm, ai mà biết nó có phải con gái của ông hay không, nghe tôi nói này ông Tần, ông nên tìm một bệnh viện chuyên nghiệp để giám định lại quan hệ cha con đi.”

“Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến ông, chuyện của nhà họ Tần tôi còn chưa đến lượt ông xen vào!”

Tần An Quốc đã hoàn toàn nổi giận. Vẻ mặt ông ấy tái xanh, Tần An Quốc không còn để ý đến tình cảm nhiều năm nữa và trực tiếp xé rách da mặt với ông Đường.
Hoắc Xuyên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên đi vào.

Anh ta đứng ở cửa, toàn thân đầy sát khí, ánh mắt sắc bén quét về phía ba người nhà họ Đường.

Hơi thở mạnh mẽ của Hoắc Xuyên khiến người khác phải sợ hãi. Tần Nguyễn nói với Hoắc Xuyên: “Mời bọn họ ra ngoài, nhà họ Tần không chào đón họ.”

“Vâng, phu nhân.”

Hoắc Xuyên vẫy tay, sau lưng có mấy ám vệ của nhà họ Hoắc bước ra.

Bọn họ nhanh chóng tập trung về phía ba người nhà họ Đường. Ông Đương cứ tưởng họ là vệ sĩ bình thường nên lên tiếng mắng chửi trước: “Lũ khốn các người ở đâu ra thế?”