Buông tôi ra, mấy người có biết tôi là ai không, đừng để tôi điều tra được các người đến từ công 1ty vệ sĩ nào, nếu không tôi sẽ cho các người biết tay...” Trong một tòa nhà nào đó.
Lệ Lệ tự nhốt mình trong căn phòng mở đèn sáng trưng. Và Lệ Lệ không nhìn thấy, có một luồng sáng đỏ bay thẳng vào bụng cô ta.
Học viện Thịnh Thế. Tần Nguyễn đã nói rằng, chỉ cần máu trong bát không còn, cô ta sẽ an toàn.
Tại sao máu không hề có động tĩnh gì? Tại sao? “Tính toán của nhà họ Đường hết sức rõ ràng, Đường Nhã đang mang thai đứa con của nhà Nam Cung, nên cuộc hôn nhân này hoàn toàn không thể thực hiện được.”
Tần An Quốc chất vấn: “Tại sao con không nói cho ba biết sớm hơn?” Cô ta nhớ lại những gì Tần Nguyễn đã nói, trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm.
Lệ Lệ lẩm bẩm: “Xin lỗi con, mẹ có lỗi với con, mẹ không nên bỏ con, con cũng đừng quấn lấy mẹ. Nếu biết con là con trai, chắc chắn mẹ sẽ không bỏ con, con hãy tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ xin con đấy, mẹ có lỗi với con...” Nghe xong những lời nói của anh cả, ánh mắt u ám của Tần Nguyễn đầy lạnh giá, hóa ra anh cả đã bị nhà Nam Cung đe dọa.
Khu phía bắc thành phố. Tâm trạng của Tần Nguyễn hôm nay rất bồn chồn, trong lớp cũng không tập trung, cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Linh cảm này đã trở thành sự thật khi gặp Lệ Lệ. Bát máu nhanh chóng đầy, Lệ Lệ vội vàng tìm dụng cụ để băng bó vết thương. Khuôn mặt cô ta nhăn nhó vì đau đớn. Lệ Lệ đứng dậy, dùng tay còn lại giữ chặt vết thương đau đớn ở cổ tay, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào chiếc bát trước mặt.
Máu trong bát không hề vơi đi, Lệ Lệ bắt đầu trở nên căng thẳng. Cô ta ngồi trước bàn sao chép kinh Địa Tạng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Sắp đến giờ Tý mà Tần Nguyễn đã nói, cô ta cần phải tăng tốc. Thời gian cứ thế bất giác trôi qua. “Cộc cộc...” Cánh cửa phòng ngủ bị gõ từ bên ngoài. Một giọng nói đầy quan tâm vang lên: “Lệ Lệ, con vẫn chưa ngủ à?” Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, vì quá căng thẳng nên Lệ Lệ trượt tay, dòng chữ trước mặt bị hỏng mất. Dù sao lúc đó Đường Nhã đã toàn tâm toàn ý vì Nam Cung Sưởng, Tần Cảnh Sầm cho rằng hôn ước giữa hai nhà sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bỏ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tần An Quốc cắn răng, lạnh lùng nói: “Với loại phụ nữ này, đáng ra con nên giải quyết dứt khoát khi vừa phát hiện chuyện đó!” Tần Cảnh Sầm đường hoàng giải thích: “Ba năm trước, con phát hiện Đường Nhã dan díu với con trai trưởng nhà Nam Cung, khi đó công ty đang ở giai đoạn phát triển chưa ổn định, vì vậy con không nói cho ba biết chuyện này.”
“Con cử người theo dõi Đường Nhã, phát hiện cô ta đi phá thai, đã xảy ra chuyện như vậy thì con không thể nào lấy Đường Nhã được. Con cứ nghĩ hôm nay nhà họ Đường đến đây để từ hôn, thật bất ngờ là, không hiểu tại sao bọn họ lại biết được tin tức Nguyễn Nguyễn là cổ đông lớn thứ hai của công ty nên đến tận nhà để ép hôn.” Vừa gặp mặt, Tần Nguyễn đã nhận ra cô ta không bình thường. Tử khí quái dị trên người Lệ Lệ khiến Tần Nguyễn nhíu mày.
Vẻ mặt Tần Nguyễn trịnh trọng quan sát Lệ Lệ từ đầu đến chân: “Cô làm sao thế?” Dưới lời thì thầm của Lệ Lệ, bát máu trên bàn bắt đầu giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhìn thấy thế, gương mặt Lệ Lệ hiện lên sự vui mừng. Thời gian tiếp tục trôi đi.
Vào đúng mười hai giờ đêm, Lệ Lệ vẫn chưa chép xong kinh Địa Tạng, cô ta lo lắng đến mức mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán. Lệ Lệ nghiến răng, sau đó khẽ vung con dao.
Đau! Đau đến chảy nước mắt. Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cổ tay. Vẻ mặt Lệ Lệ đầy ngạc nhiên và mừng rỡ, một cảm xúc kích động trào lên khiến cơ thể cô ta run rẩy, đó chính là sự hưng phấn.
Tần Nguyễn đã nói rằng chỉ cần cô ta thành thật xin lỗi anh linh, khi bát máu cạn sạch, cô ta sẽ an toàn. Lệ Lệ bước tới dọn dẹp cái bát và con dao gọt hoa quả. Cô ta nghĩ ngày mai mình phải đến chùa để siêu độ anh linh, như vậy cô ta sẽ không còn bị thứ đó bám theo nữa.
Sau khi dọn phòng xong, Lệ Lệ cũng là người phối bò, cô ta nằm lên giường rồi ngủ thiếp đi luôn. Mau lên, mau lên!
Trong lòng Lệ Lệ lo lắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát máu trên bàn. Tần Cảnh Sầm giải thích: “Khi phát hiện Đường Nhã và Nam Cung Sưởng dan díu với nhau, con đã tìm Đường Nhã để bàn về chuyện kết hôn, con nói với cô ta rằng hôn ước giữa hai gia đình có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, nhưng cô ta vẫn luôn do dự.”
“Đúng lúc này, người nhà Nam Cung đột ngột xuất hiện, bọn họ lấy ra bức ảnh chụp Đường Nhã dan díu với Nam Cung Sưởng do người của con chụp được và dùng nó để đe dọa con. Từ đó đến nay, Đường Nhã không hề nhắc tới hôn ước nữa, con cũng chờ đợi sự chủ động từ nhà họ Đường.” Tần Cảnh Sầm cười khổ, anh ta cũng muốn làm thế lắm chứ?
Nhưng khi đó công ty đang trên đà phát triển, nhà Nam Cung lại sai người đến đe dọa, một khi anh ta có hành động gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia đình. Cơ thể Lệ Lệ khẽ run lên, toàn thân bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi khó tả.
Sắp đến giờ rồi. Tại sao máu vẫn không vơi đi. Cô ta nhếch môi cười, kích động nói: “Mẹ có lỗi với con, nếu có kiếp sau, con vẫn sẽ đầu thai vào bụng mẹ được không? Mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với con, rất tốt rất tốt, con đừng trách mẹ, mẹ biết mình đã có lỗi với con, nếu có cơ hội, mẹ nhất định đối xử tốt với con...”
Ngay khi cô ta nói ra những lời này, máu trong bát lập tức biến mất. Chiếc bát sạch sẽ, thậm chí có thể soi được bóng dáng của chính mình. Đá xong, cậu hai nhà họ Tần lại kêu gào đau đớn.
Cú đá vừa rồi không hề nhẹ, cho dù cách một lớp giày, ngón chân của Tần Muội vẫn rất đau. “Cảnh Sầm, có chuyện gì xảy ra thế?” Vẻ mặt Tần An Quốc rất nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào con trai cả. “Chuyện này là sao chứ!” Tần Muội đá một cú vào chiếc bàn đá trước mặt.
“Ui da...” “Con biết rồi!”
Lệ Lệ và tờ giấy vừa viết thành một cục rồi ném đi, sau đó tiếp tục viết tờ khác. “Cô lừa tôi!”
Gương mặt của Lệ Lệ tái nhợt, đôi mắt gần như lồi ra, những đường nét trên khuôn mặt biến dạng đến cực hạn. “Tần Cảnh Sầm, anh t7hực sự không định cưới tôi sao?”
Tần Cảnh Sầm đút một tay vào túi: “Cô Đường, tôi nghĩ lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” G2iọng nói của anh ta rất ấm áp dễ nghe. “Được lắm! Tôi nhớ kỹ rồi, anh đừng hối hận!” Lệ Lệ nhìn chiếc bát không trên bàn cùng với con dao gọt hoa quả.
Cô ta cầm con dao lên và đưa cổ tay vào cái bát. Cô ta quay đầu, nói với người ngoài cửa bằng giọng điệu không vui: “Mẹ, con đang bận làm luận văn gấp đây!”
“Vậy thì con cũng phải nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại viết cũng được mà.” Gia tộc Nam Cung quyền quý như thế không phải là thứ mà nhà họ Tần có thể trêu chọc. Nếu không cẩn thận, bọn họ sẽ rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.
Tần Cảnh Sầm không dám đánh cược. Đến mười hai rưỡi, cuối cùng cô ta cũng chép xong.
Vẫn chưa đến giờ Tý. “Cô lừa tôi, cô đã nói thứ đó sẽ đi, nhưng nó vẫn bám dính lấy tôi!”
Đôi mắt Lệ Lệ hiện lên tia sáng lạnh lẽo, trên mặt tràn đầy thù hận.