Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 275: Sắp đến tháng bảy, thất gia, bát gia bận không đi nổi



Lệ Lệ đáp lại mà không hề suy nghĩ: “Không thể nào! Tại sao tôi lại đồng ý cho nó chạy vào | bụng chứ!”

Vẻ mặt Tần Nguyễn 1không hề thay đổi, trong đôi mắt sắc bén của cô hiện ra sự tức giận. Tần Nguyễn bước tới ban công, kéo rèm cửa lại, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Khi hai mắt thích nghi với bóng tối, ba người trong phòng có thể nhìn rõ đường nét của nhau. Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn Lệ Lệ, cô nói: “Cô đi đến chỗ tôi này.”
Hai người đi tới ký túc xá. Tần Nguyễn đẩy cửa ký túc xá, cô thấy Lăng Hiểu Huyên đang ngồi ăn quà vặt và xem phim truyền hình.

Có lẽ là phim hài nên trên môi Lăng Hiểu Huyên vẫn còn giữ nụ cười. Lúc Tần Nguyễn vừa mở cửa, ở bên ngoài mà cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Lăng Hiểu Huyên.
“Tôi cho cô tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần tôi giữ được mạng, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền, ghi giấy nợ cũng được.”

“Đây không phải là vấn đề tiền, rốt cuộc thì cô có cảm thấy ăn năn hay không? Cô giết chết một sinh mạng, nó căm hận cô, nếu nó không lột được một lớp da của cô thì sẽ không bỏ đi đâu!”
“Tần Nguyễn, em đến rồi à!” Lăng Hiểu Huyên vẫn chào hỏi Tần Nguyễn như mọi khi, như thể cô ấy không biết thân phận hiện tại của Tần Nguyễn.

Tối hôm qua, sau khi chú út quay về, chú ấy đã có một cuộc trò chuyện rất sâu sắc với Lăng Hiểu Huyên.
Lệ Lệ thật sự sợ hãi, chỉ trong vòng một đêm mà hai má cô ta teo tóp lại, như thể sức sống trên người đã bị anh linh hút đi.

Cô ta khóc lóc van xin: “Làm ơn giúp tôi, cô hãy giúp tôi với!” Tần Nguyễn nghiến răng: “Tôi không phải chúa cứu thế.”
“Ai thế?” Lăng Hiểu Huyên đặt máy tính bảng trên tay xuống rồi nhìn ra phía sau Tần Nguyễn.

Lệ Lệ từ sau lưng Tần Nguyễn bước ra, Lăng Hiểu Huyên mím môi, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
Không cần Tần Nguyễn hỏi thêm câu nào, Âm sai nói thẳng: “Phá thai là nghiệp sát sinh rất nặng, phải chịu dằn vặt trên thế gian, số mệnh nghiệt ngã, cuối cùng xuống Địa Ngục chịu quả báo. Những

đứa trẻ đầu thai có trả ơn, có báo thù, có đòi nợ và trả nợ.”
Cô ném chiếc ba lô lên giường, rồi quay mặt sang nói với Lăng Hiểu Huyên: “Chị ơi, em muốn giúp cô ta vài việc, cần phải kéo rèm cửa lại, chị có sợ không?”

“Có nguy hiểm không?” Tần Nguyễn lắc đầu: “Không đâu.”
Giọng nói trầm trầm của âm sai vang lên đầy cung kính: “Sắp đến tháng bảy, Minh giới rất nhiều việc, Thất gia Bát gia tạm thời bận không đi nối.”

Tần Nguyễn không hỏi thêm gì nữa, cô chỉ vào Lệ Lệ ở bên cạnh, sau đó nói những gì xảy ra với cô ta cho âm sai biết.
“... Sáng nay tôi dậy sớm, muốn đến chùa t7ìm người siêu độ cho nó, tôi phải tốn rất nhiều tiền mới tìm được một vị đại sư có đức hạnh trong sạch, nhưng ông ấy nói không th2ể giúp được, bởi vì anh linh vẫn còn ở trên người tôi, đại sư bảo tôi đến tìm cô!”

“Ha!” Tần Nguyễn cười lạnh.
“Ồ? Có cách nào trục xuất anh linh không?”

“Có!” Âm sai gật đầu.
“Cho dù không chạm vào, cô cũng không thể hứa với nó!” “Cô không hề nói với tôi! Đúng rồi, cô hoàn toàn không nói cho tôi biết!”

Lệ Lệ sững sờ, sau đó lập tức chuyển thành kiên định, cô ta đổ mọi tội lỗi lên người Tần Nguyễn.
Lệ Lệ loạng choạng đi đến bên cạnh Tần Nguyễn.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy ba tiếng thở khác nhau. Tần Nguyễn thầm niệm thần chú triệu hồi âm sai, lực Minh Thần bao quanh người cô.
Cô lạnh lùng nói: “Cô hãy cẩn thận nhớ lại xem mình 2đã làm gì!”

Lệ Lệ trông có vẻ nghi ngờ, cô ta bị thái độ nghiêm túc của Tần Nguyễn làm cho choáng váng. Để giải quyết vấn7 đề, Lệ Lệ đã nói cho Tần Nguyễn biết những gì xảy ra đêm qua và ngày hôm nay.
Lăng Hiểu Huyên và Lệ Lệ nghe những thứ này mà chẳng hiểu gì. Không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn, như thể có thứ gì đang ở bên cạnh họ.

“Tần tiểu thư.”
“Không! Cô không thể bỏ mặc tôi, đều là lỗi của cô, nếu không phải cô...”

Tần Nguyễn quay đầu, mắt sáng như đuốc: “Nếu không có tôi, hôm qua cô đã chết rồi!”
“Hiểu, hiểu rồi.”

Giọng của Lệ Lệ run rẩy. Cho dù không mở mắt âm Dương, cô ta vẫn có thể nhìn thấy hai âm sai đang đứng trước mặt.
Trước đây cô ấy chơi với Tần Nguyễn như thế nào thì bây giờ cứ theo như vậy.

Vẻ mặt của Tần Nguyễn rất ôn hòa: “Vâng, em còn dẫn theo một người.”
Lăng Hiểu Huyên cười nói: “Vậy chị không sợ, em cứ coi như chị không tồn tại là được.”

“Vâng.”
“T0ôi bảo cô xin lỗi nó, ai bảo cô ngu ngốc hứa với nó làm gì! Mục đích của cô là tiễn nó đi chứ không phải giữ lại!”

Đôi mắt vằn vện tia máu của Lệ Lệ trợn to: “Nhưng lúc đầu nó không hề chạm đến bát máu đó.”
Trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, mang theo vẻ u ám và cung kính. Lần này không phải sứ giả Hắc Bạch, mà là hai âm sai có gương mặt trắng bệch.

Không biết đối phương có thể giải quyết những gì Tần Nguyễn muốn hỏi không. Tần Nguyễn thản nhiên hỏi: “Sứ giả Hắc Bạch đâu rồi?”
Ấm sai chỉ vào Lệ Lệ: “Đứa trẻ đầu thai vào bụng cô ta chính là để báo thù, cô ta cố tình phá thai khiến sự thù hận càng tăng lên, nếu muốn trục xuất nó thì cần phải trả giá bằng tuổi thọ.”

Tần Nguyễn hiểu ra, cô khẽ gật đầu với âm sai. Cô quay ra nhìn Lệ Lệ đã tái mặt vì sợ hãi: “Cô nghe rõ chưa?”
“Tôi xin cô, hãy giúp tôi đi!” Lệ Lệ không dám đứng dậy. “Cô không sợ bị chỉ trích nhưng tôi sợ rắc rối, cô đứng dậy trước đi đã!” Ngay từ đầu Tần Nguyễn không nên thèm muốn sát khí của anh linh, để đến nỗi bây giờ chọc phải chuyện bực mình này. Lần này coi như là một bài học, sau này không phải bất kỳ sát khí nào cũng có thể yên tâm thu vào được. Lệ Lệ không rời mắt khỏi vẻ mặt không kiên nhẫn của Tần Nguyễn, cô ta nắm lấy tay cô rồi đứng dậy.

Rốt cuộc Tần Nguyễn vẫn không thể mặc kệ chuyện này. Nhân quả chính là như vậy, nếu đã xen vào thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Lệ Lệ theo sát bước chân của Tần Nguyễn.
“Là cô.” Lệ Lệ cúi đầu đứng im, không dám lên tiếng, cô ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối như ngày hôm qua nữa.

Nhìn Lệ Lệ một lúc, cặp lông mày xinh đẹp của Lăng Hiểu Huyên bỗng chau lại. Cô ấy hỏi Tần Nguyễn: “Tại sao cô ta lại thành ra thế này, cứ như bị hút sạch sức sống vậy.” “Đúng là như vậy.” Tần Nguyễn đóng cửa lại, sau đó đi tới giường của cô.
Cho dù ở đây vắng vẻ nhưng vẫn có người qua lại.

Thấy những người đi qua nhìn chằm chằm về phía bên này bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, Tần Nguyễn nghiêm nghị nói với Lệ Lệ: “Cô đứng dậy trước đã.”
“Tôi nói rất rõ ràng là xin lỗi nó, chứ có để cô vẽ vời nhiều chuyện như vậy đâu! Chuyện đã đến nước này thì có nói nhiều cũng vô ích, chờ chết đi!”

Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn Lệ Lệ, sau đó xoay người bỏ đi.
Tần Nguyễn thấy Lăng Hiểu Huyên đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, vẻ mặt nhàm chán.