Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 276: Nhưng tam gia có đồng ý không?



Tần Nguyễn ngẩng đầu hỏi hai âm sai: “Không biết cô ta cần phải bỏ ra bao nhiêu tuổi thọ thì

mới trục xuất được anh linh?”
Âm sai nói: “Một nửa tuổi thọ, chỉ cần chúng tôi móc ra là được.”

Tần Nguyễn tránh sang một bên: “Vậy xin nhờ hai vị.” <2br>
“Ngài khách sáo quá.” Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu rọi căn phòng mờ tối. Cuối cùng Lăng Hiểu Huyên cũng nhìn thấy Tần Nguyễn, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Xong rồi à?”

“Vâng.”

Tần Nguyễn đi tới ban công và kéo rèm cửa sổ ra.
“Vẫn chưa ạ.”

Lăng Hiểu Huyên cười híp mắt, đề nghị: “Chúng ta đi mua sắm nhé?”

“Tiện thể đi dạo luôn.”
Lăng Hiểu Huyên chống hai tay lên lan can, nhìn những sinh viên đang đi lại dưới lầu, cô ấy hỏi: “Chiều nay có tiết học không?”

Tần Nguyễn dựa lưng vào lan can, tư thế thoải mái và lười biếng. Cô ngửa đầu nhìn ban công phía trên rồi thản nhiên nói: “Không có, sắp nghỉ rồi, mấy ngày tới em rảnh lắm.”

“Em có kế hoạch gì chưa?”
Làm mẹ?

Đôi mắt Tần Nguyễn hơi dừng lại. Cách xưng hô này thật lạ lẫm, nhưng lại khiến người ta vô cùng mong đợi.

Tám tháng nữa đứa bé sẽ chào đời.
Âm sai bước đi trong không trung đến trước mặt Lệ Lệ.

Đây là lần đầu tiên Lệ Lệ đối mặt 7với Âm sai, nhờ những gì đã trải qua trong hai ngày vừa rồi, đã giúp cô ta không ngất đi vì sợ hãi.

Khi Âm sai tiến đến gần, 7Lệ Lệ bất giác lùi lại và nấp sau lưng Tần Nguyễn. Tần Nguyễn quay đầu lại, ánh mắt cô rất lạnh lùng: “Nếu cô đổi ý thì cứ nói thẳng,2 tôi không có thời gian để lãng phí với cô ở đây đâu.” “Không, không, tôi chỉ đang sợ thôi.” Lệ Lệ túm áo Tần Nguyễn, nhìn cô với ánh0 mắt tội nghiệp.
Ánh sáng bị cản bởi chiếc rèm tràn vào trong phòng, bóng tối lập tức bị xua tan.

Lăng Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào Lệ Lệ đang nằm trên mặt đất, cau mày hỏi: “Cô ta sao thế?”

“Cô ta bị ngất, tỉnh lại sẽ không sao.” Tần Nguyễn đi tới ban công, hưởng thụ ánh nắng bao phủ người mình. Cô không thích ánh mặt trời, nhưng gần đây cô cảm thấy mình hơi chìm sâu vào bóng tối, vì vậy cô hơi tham lam sự ấm áp của ánh nắng. Lăng Hiểu Huyên đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, giọng của cô ấy hơi ghét bỏ: “Em giúp cô ta làm gì, vừa ích kỷ vừa tàn nhẫn, lại còn thích lấy oán trả ơn, loại người này có giúp cũng chỉ phí công.”
Tần Nguyễn cười nói: “Chắc do nhân quả, nếu trước đây em không cứu cô ta trong thư viện, thì bây giờ cũng không cần phải xen vào việc sống chết của cô ta. Nhưng nếu đã nhúng tay, vậy thì phải có kết quả.”

“Sức khỏe em không sao chứ?” Lăng Hiểu Huyên nhìn xuống cái bụng phẳng lì của Tần Nguyễn Phải tiếp xúc với những thứ kia, không biết có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng Tần Nguyễn hay không.

Tần Nguyễn đặt tay lên bụng mình, ánh mắt dịu dàng: “Không sao đâu, nó rất ngoan.” Ở kiếp trước, lúc Tần Nguyễn có thai không hề có bất kỳ phản ứng gì, ăn uống cũng rất tốt.
Dáng vẻ đáng thương của cô ta khác một trời một vực so với vẻ kiêu căng ngang ngược ngày hôm qua.

Tần Nguyễn kéo tay Lệ Lệ ra rồi lại tránh xa cô ta. Giọng cô đầy lạnh lùng: “Cô chỉ có một cơ hội này thôi.” Lệ Lệ còn định tìm kiếm sự che chở từ Tần Nguyễn, nhưng bước chân cô ta đột nhiên dừng lại. Lệ Lệ muốn sống, cô ta vẫn chưa hưởng thụ hết cuộc sống tươi đẹp này thì làm sao có thể cam tâm bị anh linh trong bụng cướp đi chứ. âm sai lại đến gần nhưng lần này Lệ Lệ không né tránh.

Cô ta tận mắt nhìn thấy âm sai cầm xích sắt tiến đến gần cái bụng của mình.
Đối mặt với đôi mắt tươi cười của Tần Nguyễn, sự phân vân trên lông mày Lăng Hiểu Huyên tan biến, cô ấy cúi đầu cười.

Khi Lăng Hiểu Huyên ngẩng đầu lên, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đã trở lại.

“Chị nhất định phải làm mẹ nuôi của nó!”
Tần Nguyễn không muốn đi đâu cả, thời tiết quá nóng, mỗi lần làm gì là lại túa ra một đống mồ hôi. “Đi nào đi nào, tiện thể xem đồ cho trẻ sơ sinh luôn, không biết em có thai bé trai hay bé gái, đợi sau khi nó sinh ra, chị nhất định phải...”

Lăng Hiểu Huyên còn chưa nói xong đã đột ngột dừng lại. Tần Nguyễn nhìn cô ấy đầy nghi ngờ: “Nhất định phải làm gì?”

Nghĩ đến những lời định nói, vẻ mặt của Lăng Hiểu Huyên lại hơi bực bội.
Nếu không để ý đến đôi mắt đỏ khát máu và chiếc răng nanh sắc nhọn đầy nguy hiểm khi lao về phía Lệ Lệ, người ta sẽ coi nó như một đứa trẻ bình thường.

Do quá đau đớn, Lệ Lệ đã ngất xỉu ngay khi anh linh rời khỏi cơ thể. Tần Nguyễn yên lặng nhìn cảnh tượng này, khóe môi của cô khẽ nhếch lên.

Âm sai cúi người chào Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, chúng tôi xin đưa anh linh này đi.”
Sợi xích này thò vào bụng Lệ Lệ một cách rất kỳ lạ, cô ta cảm thấy tất cả nội tạng của mình bị quấy tung.

Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể, sau đó lại tàn phá nội tạng khiến Lệ Lệ đau đến chảy nước mắt.

Khuôn mặt trắng bệch của cô ta biến dạng đến cùng cực, răng nhe ra, mắt trợn to, trông vô cùng đáng SỢ.
Trong miệng cô ta cũng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết. âm thanh chói tai, tra tấn màng nhĩ. Động tác của âm sai rất nhanh, Âm sai kéo mạnh sợi xích sắt trong tay, tiếng khóc của đứa trẻ cũng vang lên.

“Oe oe oe...”

“Oe oe oe oe...”
“Hai vị vất vả rồi.”

“Ngài khách sáo quá.” Hai âm sai kéo anh linh biến mất trong bóng tối. Tiếng khóc thảm thiết của anh linh cũng nhỏ dần, đến khi biến mất không còn nghe thấy nữa.

Vài giây sau, đám sương mù màu đen xung quanh tan biến, ký túc xá trở lại trạng thái ban đầu.
Cô biết đứa bé này rất ngoan.

“Vậy thì tốt.” Lăng Hiểu Huyên than thở: “Sau này em phải chú ý một chút, dù sao cũng sắp làm mẹ

rồi.”
Tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp ký túc xá, nó khóc vô cùng đau đớn và thảm thiết.

Lăng Hiểu Huyên ngồi cách đó không xa lại không hề nghe thấy.

Cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một vị trí cách đó không xa bị đám sương mù đen bao quanh, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao hôm nay không hề có động tĩnh gì.
Tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ tiếp tục vang lên, như đang tra tấn lỗ tai của người khác.

Cặp lông mày thanh tú của Tần Nguyễn nhíu lại, cô nhìn về phía anh linh đang bị sợi xích trói chặt.

Đó là một đứa bé trắng trẻo dễ thương, trông giống hệt những đứa trẻ bình thường khác.
Lăng Hiểu Huyên nói.

Nếu Tần Nguyễn không mang thai con của Hoắc Tam gia và nó không phải cháu đích tôn đời thứ tự của nhà họ Hoắc, vừa rồi Lăng Hiểu Huyên sẽ nói ngay mà không hề do dự.

Thân phận của Hoắc Tam gia cao quý đến mức nào, con của anh thực sự được ngậm thìa vàng từ khi sinh ra.

Một khi đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn được sinh ra, nó sẽ được ba đời nhà họ Hoắc coi trọng, sự tồn tại của nó sẽ càng trở nên quý giá.

Lăng Hiểu Huyên muốn làm mẹ nuôi của đứa bé này, đúng là khó như lên trời, chẳng khác gì người si nói mộng cả.