mình, tại sao anh ấy lại không đồng ý chứ?” Nhưng Tần Nguyễn không thể chê trách Lăng Hiểu Huyên được, cô ấy là người dám yêu dám hận, bề ngoài tỏa ra phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng bên trong lại là một cô gái nhỏ nhân hậu.
Tần Nguyễn bị cô ấy nhẹ nhàng kéo vào trong nhà. Lăng Hiểu Huyên vui sướng thốt lên: “Còn có thể làm như vậy à?”
Tần Nguyễn xách ba lô lên, mỉm cười với Lăng Hiểu Huyên, cô cũng không giải thích nhiều. Có một số việc không thể dùng vài câu là giải thích được. Lệ Lệ loạng choạng rời đi, động tác chậm chạp, bộ não cũng trở nên uể oải. Lệ Lệ vừa đi, Lăng Hiểu Huyên đã tiến đến trước mặt Tần Nguyễn: “Hình như cô ta bị mất trí nhớ à?”
Tần Nguyễn lạnh nhạt nói: “Ừm, cô ta nhìn thấy thứ không nên thấy.” Bây giờ Tần Nguyễn chờ 0đợi đứa trẻ ra đời để hoàn thành ước mơ mà kiếp trước cô không thể chạm đến.
Lăng Hiểu Huyên kéo tay Tần Nguyễn đi vào nhà. Lệ Lệ nhìn Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên đầy cảnh giác, cô ta chất vấn: “Tại sao tôi lại ở đây, các người đã làm gì tôi?”
“Cô bị ngất vì cảm nắng, tôi đã đưa cô về đây.” Tần Nguyễn đi tới tủ quần áo và lấy áo chống nắng ra mặc. Đúng lúc này, Lệ Lệ đang nằm bất tỉnh trên mặt đất bỗng tỉnh lại.
Cô ta bò dậy, cảm thấy toàn thân đau đớn như bị dao cắt. Đặc biệt là vùng bụng, nơi đó như bị đào một cái lỗ to vậy. Anh ta không khỏi cảm thấy buồn thay cho những người này.
Đồng thời cũng mặc niệm cho chính bản thân mình. Hai ngày qua, Lệ Lệ bị anh linh quấn thân, cô ta còn tận mắt nhìn thấy Âm sai, vì vậy trí nhớ của cô ta không thích hợp được giữ lại.
Khi anh linh trong bụng Lệ Lệ bị bắt đi, những ký ức về trải nghiệm của cô ta trong hai ngày qua cũng bị rút ra. Những chiếc túi xách và hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, đều được cấp dưới cầm xuống chiếc xe dưới lầu.
Có quá nhiều thứ, cả một đống người cũng không thể xách xuể. Hôm nay Hoắc Xuyên được tận hưởng sự tra tấn ấy. Sống không bằng chết là cảm giác thế nào?
Hoắc Xuyên liếc nhìn khu vực nghỉ ngơi trong khu mua sắm, ở đó có những người đàn ông ánh mắt đờ đẫn, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, người thì ngồi chơi điện thoại với vẻ mặt không biểu cảm, người lại gật gà gật gù trên ghế sô pha. “Đi nào! Trời đẹp như vậy phải đi mua sắm thôi, chị muốn mua quà cho con trai, con gái nuôi tương lai.”
“Vẫn còn tám tháng nữa mà, chị mua xong cũng phải bỏ đấy thôi.” Tần Nguyễn cảm thấy rất đau đầu. Tính cách của Lăng Hiểu Huyên đã nói gì là phải làm ngay, thuộc trường phái hành động siêu cường. Cô gái này bị mất trí nhớ sao?
Lăng Hiểu Huyên nhìn thấy vẻ khinh thường và thái độ đầy kiêu ngạo của Lệ Lệ, cùng với ánh mắt cô ta nhìn Tần Nguyên như nhìn một thứ rác rưởi. Còn Lăng Hiểu Huyên cũng chẳng thèm nhìn Lệ Lệ.
Cô ấy lấy túi xách, đi giày cao gót, uyển chuyển bước tới gần Tần Nguyễn. Nghe Tần Nguyễn trả lời Lệ Lệ một cách qua loa, vẻ mặt của Lăng Hiểu Huyên hơi kinh ngạc. Lại nhìn gương mặt ngơ ngác của Lệ Lệ, Lăng Hiểu Huyên trợn to mắt. Đập vào mắt Lệ Lệ là hai cô gái mà cô ta biết mặt. Một người là con gái nhà danh gia vọng tộc, người kia là một đứa con hoang đầy tiếng xấu.
Bắt gặp ánh mắt ghét bỏ và đầy khinh thường của Lệ Lệ, Tần Nguyễn nghĩ thầm, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cơ mà? Tần Nguyễn có cặp kè với đàn anh Lục sao?
Gương mặt Lệ Lệ toát ra vẻ ngơ ngác. Bọn họ mua nhiều đồ như vậy rồi mà vẫn còn chưa kết thúc.
Một người cao to vạm vỡ như Hoắc Xuyên, nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau, vô cùng hứng khởi đi mua sắm ở phía trước mà thầm nghĩ, nhiệm vụ này không hề thích hợp với mình. Tất cả đều không thể tốt hơn. Sau này Tam gia sẽ không phải đến núi Vạn Bảo để thăm mộ của cô và con nữ2a.
Mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, như vậy thực sự rất tốt, Tần Nguyễn không muốn ai phá vỡ nó. Thấy vẻ mệt mỏi của họ, trong lòng Hoắc Xuyên cũng được an ủi phần nào. “Tần Nguyễn, em xem kìa! Con búp bê kia đáng yêu quá!”
Lăng Hiểu Huyên dừng lại, hào hứng chỉ vào một con búp bê màu hồng trong tủ kính cách đó không xa. Nhưng cô ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã bị Tần Nguyễn lên tiếng đuổi khách.
“Chúng tôi sắp ra ngoài, nếu không có gì thì mời cô đi cho.” 1Chẳng lẽ con của mình không được quyền tìm mẹ nuôi sao?
Tần Nguyễn cười lắc đầu, với sự hiểu biết của cô về Tam gia ở kiếp trước, chỉ cần Tần2 Nguyễn không sửa họ của con, hoặc bắt nó gọi người khác là cha, Tam gia sẽ hoàn toàn chiều theo ý cô. Hai người rời khỏi ký túc xá, ngồi xe của Hoắc Xuyên đến thẳng trung tâm thương mại.
Người ta nói phụ nữ là những sinh vật kỳ quái, bọn họ có thể mua sắm hàng tiếng đồng hồ mà không biết mệt, cho dù không mua được cái gì cũng vô cùng vui vẻ. Đây không phải là người đã cầu xin Tần Nguyễn một cách tuyệt vọng khi mới bước vào nhà. Lệ Lệ vất vả đứng dậy, cô ta tỏ vẻ nghi ngờ Tần Nguyễn.
Lệ Lệ không còn trí nhớ lúc trước, cô ta không biết mình đã đến nơi này bằng cách nào. Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta rất khinh thường Tần Nguyễn. Tần Nguyễn chỉ là một đứa con riêng mà thôi, ở trường gặp người nào là cặp với người đó, thậm chí còn dây dưa với cả đàn anh Lục Dịch Trần của bọn họ. Anh ta phải cố gắng đổi vị trí với Hoắc Chi càng sớm càng tốt.
Thật sự quá mệt mỏi, công việc này khiến Hoắc Xuyên kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần hơn cả một nhiệm vụ ám sát. Nhưng đối với đàn ông, đó thực sự là một cơn ác mộng.
Người đàn ông nào phải đưa phụ nữ đi mua sắm sẽ hiểu điều này ngay. Lệ Lệ cúi đầu vén quần áo lên xem, bụng cô ta phẳng lì, đừng nói là đào lỗ mà đến một vết sẹo cũng chẳng có. Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn, Lệ Lệ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Tôi đang ở đâu thế này?” Lệ Lệ vừa tỉnh lại một cái là lại để lộ ra bản chất thật bên trong con người cô ta. “Nếu cô đã tỉnh rồi thì hãy đi đi.”
Giọng nói của Tần Nguyễn lạnh lùng trở lại, không có một chút cảm xúc nào. Tần Nguyễn nhìn theo hướng cô ấy chỉ, đúng là rất đáng yêu.
Tiếc rằng cô không thích mấy con búp bê màu hồng dễ thương kiểu này. Hoắc Xuyên còn chưa biết giải phóng đã ở ngay trước mắt.
Anh ta lại liếc mắt nhìn những người đàn ông ưu tú trong bộ vest và giày da, hay những chàng trai trẻ trong bộ quần áo thoải mái và sành điệu ở xung quanh. Lệ Lệ vỗ nhẹ vào đầu, lông mày nhíu chặt.
Cô ta cảm thấy hình như mình bị mất một số ký ức, nhưng khi cố gắng nghĩ lại thì không thể nhớ ra được điều gì. Ngay khi cô định trả lời Lăng Hiểu Huyên, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong túi. Tần Nguyễn lấy điện thoại ra nhìn thì thấy người gọi đến là Dung Kính. Dung Kính, cái tên này rất quen.
Tần Nguyễn suy tư một lúc, sau đó mới nhớ ra người này là ai.
Cô và đối phương vẫn còn một phần nhân quả chưa giải quyết. Tần Nguyễn vuốt màn hình nhận cuộc gọi rồi đưa điện thoại lên tai.