Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 278: Nhà họ phó, gia tộc lớn nhất ở phía nam



Cung Kính hoàn toàn không đi vào trọng điểm, Tần Nguyễn cau mày hỏi: “Có phải cha anh xảy ra chuyện không?”

“Đúng! Cha tôi gặp chuyện rồki!”. “Không phải cô đã nói chỉ cần tìm cô thì cô sẽ giúp tôi sao, bọn họ muốn giết cha tôi, cô mau tới đây, nếu không sẽ không kịp mất, cô mau clên đi! Cha tôi sắp chết rồi!”

Tính mạng của cha Dung Kính đang ngàn cân treo sợi tóc. Ở phía Nam, nhà họ Phó là gia tộc lớn đứng số một số hai, tương đương với hoàng đế tại nơi đó.

Phó Cẩn đi du học nhiều năm ở nước ngoài, gần đây cùng bạn bè đến thủ đô chơi, Hàn Khả Tâm rất may mắn khi câu được gã.

Cô ả cũng mừng thầm vì điều này.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn bên cạnh Hàn Khả Tâm vòng tay ôm eo cô ta rồi hỏi han một cách đầy tình cảm.

Nghe vậy, Hàn Khả Tâm lập tức khôi phục dáng vẻ khéo léo như chú chim nhỏ nép vào người. Cô ta dựa vào cánh tay gã đàn ông mặc vest và đi giày da, sau đó nói với vẻ đáng thương: “Em đang nhìn em gái em.” Người đàn ông nhíu mày, lộ vẻ chán ghét: “Chính là con bé dâm đãng, luôn luôn đối chọi với em hả?” Hàn Khả Tâm gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ vừa tủi thân vừa buồn bã.

Cô ta cắn môi, nói nhỏ: “Em, em vừa thấy nó đi cùng một người đàn ông.”
Tần Nguyễn đi đến trung tâm thương mại như không có chuyện gì, lại còn có người đi theo bảo vệ, dựa vào cái gì chứ!

Hàn Khả Tâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời đi của Tần Nguyễn, trong mắt lóe lên tia sáng đầy tàn nhẫn.

“Em yêu, em nhìn gì thế?”
Tần Nguyễn nói: “Cho tôi biết địa chỉ của nhà anh, tôi sẽ nhanh chóng đến đó.” “Biệt thự A, khu ven hồ ở phía bắc thành phố...” “Được, tôi nhớ rồi, chờ tôi.”

Tần Nguyễn cúp máy, quay ra xin lỗi Lăng Hiểu Huyên đang xụ mặt ở bên cạnh: “Thật xin lỗi, em không thể đi mua sắm với chị được nữa, em có việc cần phải giải quyết.” Lăng Hiểu Huyên bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Chị cũng nghe thấy rồi, có phải lại liên quan đến phương diện đó không?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Ừ, tình huống khẩn cấp, em đi trước đã, em sẽ bảo người chở chị về.”
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi trầm xuống, cô rúat tay ra khỏi cánh tay của Lăng Hiểu Huyên. Giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Ở nhà, tôi đang ở nhà, bọn họ muốn giết cha tôi, ông ấy thật sự sắp chết rồi! Cô mau đến đây đi!”

Dung Kính nhìn cha mình ở trong phòng, ông ấy đang bị vô số bóng đen quấn quanh người. Hơi thở của Dung Kính trở nên gấp gáp, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tần Nguyễn lên tiếng: “Việc anh phải làm bây giờ là tránh xa cha anh ra, thời gian tôi nói vẫn chưa tới, ông ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Có một chút an ủi trong giọng nói bình tĩnh của Tần Nguyễn. “Thật sao?” Dung Kính hỏi ngược lại.

Những thứ trước mắt này rõ ràng muốn lấy tính mạng cha anh ta.
“Em yêu ngoan nào, đừng khóc nữa, em khóc sẽ làm tim anh tan nát mất, lần sau mà nhìn thấy cô ta thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ lấy lại thể diện cho em, được không?”

Hàn Khả Tâm say mê phong thái lịch lãm và giọng nói ấm áp chiều chuộng của người đàn ông này. Trong lòng cô ta tràn đầy những suy nghĩ ác độc, Tần Nguyễn dựa vào đâu mà có thể lấy được bất kỳ thứ gì mình muốn, cô ta nhất định phải vượt qua Tần Nguyên.

Người đàn ông trước mặt tên là Phó Cẩn, gã đến từ một gia tộc lớn ở phía Nam.
“Được rồi, em phải chú ý an toàn đấy, có gì thì gọi điện cho Tam gia, tuyệt đối đừng xử lý một mình.” “Em biết rồi, bye bye.” Tần Nguyên nhanh chóng tiến đến chỗ Hoắc Xuyên và nói cho anh ta biết địa chỉ nhà Dung Kính. Cô vội vàng rời đi, nhưng vẫn không quên hỏi: “Anh có biết chỗ này không?” Hoắc Xuyên đáp: “Tôi biết, cách đây không xa lắm.” Dáng vẻ vội vàng rời đi của hai người khiến những người xung quanh chú ý. Trong một cửa hàng quần áo nào đó, một cô gái ăn mặc rất nổi bật nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Nguyễn.

Vẻ mặt cô ta đầy căm thù, ánh mắt oán hận. Cô gái này chính là Hàn Khả Tâm vừa mới phá thai.

Đứa con của cô ta không phải người nhà họ Hoắc, thời điểm thụ thai cũng không khớp.
Cô ta có thể vợt được người đàn ông chất lượng tốt như vậy, cho dù không trèo được lên nhà họ Hoắc, nhưng nếu tiến đến phía Nam, Hàn Khả Tâm vẫn có thể hô mưa gọi gió.

Còn về phần Tần Nguyễn, nó đừng mong có cuộc sống tốt hơn.

Trước khi đi, Hàn Khả Tâm nhất định sẽ giẫm chết con nhỏ đó.
Tần Nguyễn trầm giọng, nói: “Tin tôi đi, tính mạng của cha anh sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

“Được rồi!”

Dung Kính rời khỏi phòng và nhanh chóng đến một nơi yên tĩnh.
Tại sao thứ như vậy lại tồn tại trên đời này. Rõ ràng hôm qua vẫn ổn, hôm nay những thứ này từ đầu chui ra vậy.

Nghe giọng nói hoảng sợ của Dung Kính, Tần Nguyễn có thể nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Chắc anh ta đã tận mắt chứng kiến sự việc kỳ lạ xảy ra.
Vì vậy, cô ta còn bị nhà họ Hoắc cố tình sai người đến đe dọa.

Không thể leo lên con tàu khổng lồ nhà họ Hoắc khiến Hàn Khả Tâm rất chán nản, ngay sau đó cô ta và mẹ còn bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, hai mẹ con cô ta đã có một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ.
“Em yêu, anh sẽ mua cho em cái túi xách, đừng buồn nữa.”

Phó Cần kéo tay Hàn Khả Tâm đi tới một cửa hàng xa xỉ ở phía đối diện. Cô ta ỡm ờ đi vào cùng gã. Đi phía sau lưng người đàn ông, khóe môi Hàn Khả Tâm nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Tần Nguyễn không biết Hàn Khả Tâm có ác ý với mình, bây giờ trong đầu cô đang tràn đầy tiếng cười quái dị mà cô đã nghe thấy lúc nói chuyện điện thoại với Dung Kính.
Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Khả Tâm rồi tỏ ra thương xót: “Sao vừa rồi không nói cho anh biết, để anh giúp em trút giận.”

Hàn Khả Tâm lao vào vòng tay gã, thút thít khóc, cô ta lắc đầu không nói câu nào, cứ như thể gặp phải chuyện gì đó vô cùng uất ức.

Dáng vẻ này của cô ta vô cùng đáng thương, hầu hết đàn ông không có sức chống cự lại. Người đàn ông có vẻ rất đau lòng, gã ôm chặt lấy Hàn Khả Tâm rồi nhỏ giọng dỗ dành.
Thời gian trước hai người vẫn ở khách sạn, cho đến khi bị vợ của Tần An Dân bắt quả tang, sau đó bọn họ đã chuyển đến nơi khác sống.

Tất cả những điều này đều do Tần Nguyễn.

Nếu không phải Tần Nguyễn trở về và chống lại họ hết lần này đến lần khác, hai mẹ con Hàn Khả Tâm đã không rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng sau khi nghe thấy những âm thanh chói tai hôm nay, Tần Nguyễn lại cảm thấy không chắc chắn.

Nó không giống ma, mà càng như âm thanh của một sinh vật nào đó.

Trong nhà họ Dung.

Dung Kính cầm điện thoại trong tay, đứng ngoài cửa phòng Dung Xương Đình, nghe thấy tiếng gào thảm thiết của cha mình ở bên trong, cùng với tiếng cười vui vẻ và gầm gừ đầy ác độc, trái tim Dung Kính không ngừng trùng xuống.