Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 279: Nguyễn nguyễn



A a a!!!”

Hì hì hì!!!” Từ trong miệng của nó phát ra thứ âm thanh sắc nhọn, kỳ quái.

Để bảo vệ bản thân, nó thậm chí còn thả Tần Nguyễn ra và chuẩn bị chạy trốn.
Khi cô đến gần, Dung Kính đang đứng trên lầu hai, đồng tử trong mắt càng trở nên dựng đứng, khí lạnh trên người anh ta cũng tỏa ra.

“Dung Kính, cha anh đâu rồi?” Tần Nguyễn dường như không nhận thấy Dung Kính có chỗ nào khác lạ, cô vừa hỏi vừa tiến lên lầu. “Ông ấy, không sao, cô, đi đi.” “Thật sao? Hình như tôi để quên chút đồ, đang định hỏi ông ấy để lấy lại, anh dẫn tôi đi gặp ông ấy nhé.”
Tần Nguyễn có thể nhìn thấy rõ một cái lưỡi đỏ như máu thò ra từ miệng Dung Kính, răng của anh ta cũng trở nên sắc nhọn.

“Rắn?” Tần Nguyễn kinh ngạc nhìn chằm chằm Dung Kính.
“Ti ti ti... Rống rống rống!!!”

Âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn, cùng v1ới tiếng kêu gào đau đớn của Dung Xương Đình là tiếng cười kỳ quái ngày càng rõ ràng hơn, ngoài ra còn có những âm thanh kỳ 2lạ khiến người ta phải sợ hãi.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, nhưng giờ khắc này anh ta lại phát hiện ra một loại khí tràng khó giải thích được tỏa ra từ trên người phu nhân.

Đó là một luồng tà khí như ẩn như hiện, cùng với sự bá đạo và ngạo nghễ rất tự nhiên.
Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào ác ma trước mặt, lạnh lùng nói: “Cút ra khỏi người anh ta!” Tần Nguyễn cứ nghĩ rằng Dung Kính bị ma quỷ bám vào người. Nhưng không ngờ anh ta đã bị con quỷ này nuốt chửng.

“Ti ti ti...”
Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn từ tầng trên, Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn lại. Dung Kính đang đứng ở đó và nhìn chằm chằm vào cô.

Đồng tử trong mắt anh ta dựng đứng, trên người có hai cái bóng. Tần Nguyễn lạnh lùng hỏi: “Tại sao không mở cửa, anh không nghe thấy tiếng chuông à?” “Có nghe thấy, đang định mở cửa, cô đến.” Cách nói chuyện của Dung Kính rất nhát gừng. Tần Nguyễn hơi nhíu mày, ánh sáng vàng lóe lên trong mắt cô. Cô nhìn chằm chằm vào nơi Dung Kính đang đứng. Tần Nguyễn thu lại ánh mắt, nói nhỏ với Hoắc Xuyên đang đứng phía sau: “Anh thấy trên người anh ta có mấy cái bóng?”
Hoắc Xuyên bước tới, chưa đến một phút, cánh cửa chống trộm đã được mở ra.

Tần Nguyễn là người đầu tiên đi vào, từng luồng sát khí dày đặc lao thẳng về phía cô.
Hoắc Xuyên đang ở dưới lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đã hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Tần Nguyễn.

Anh ta sải chân chạy nhanh lên lầu.
Tại sao bây giờ lại ăn thịt anh ta?

Bị nuốt vào trong bụng, Dung Kính cảm nhận được mình bị mùi hôi thối và tanh tưởi khủng khiếp bao quanh.
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: “Rốt cuộc thì mày là thứ gì?”

Người trước mắt đúng là Dung Kính, nhưng cũng không phải anh ta. Sau khi Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn, cô nhìn thấy rất rõ có hai cái bóng trên người anh ta.
Chiếc roi vàng đánh vào người con quỷ, có khói đen toát ra từ người nó.

Nó bị chọc tức nên có người dưới đất như một sợi mì ở ngay trước mắt Tần Nguyễn, sau đó biến về nguyên hình kỳ quái của mình.
Giọng nói đầy lo lắng của Hoắc Xuyên vang lên từ dưới lầu. Tần Nguyễn lại vung chiếc roi vàng trong tay và đánh trúng con rắn mặt người một lần nữa. Đợi đến lúc Tần Nguyễn đưa mắt tìm kiếm mối nguy hiểm xung quanh, thì cô đã bị một con khác bò đến từ phía sau cuốn lấy.

Mùi hôi thối xộc vào mũi khiến Tần Nguyễn suýt nữa phun ra.
Dung Kính lùi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Tần Nguyễn đứng cách anh ta ba bước, cây roi vàng lóe lên trong tay, lực Minh Thần lập tức bao quanh cơ thể cô.
Tần Nguyễn đã lên đến lầu hai và bước về phía Dung Kính. Cô bước những bước chân nhẹ nhàng thong dong, vẻ mặt bình tĩnh.

“Đứng, lại!”
Trường Uyên là hung thủ thời thượng cổ, còn Dung Kính ở trước mặt đã thể hiện ra âm thanh, đầu lưỡi cùng với cái bóng trông như một con rắn ở dưới mặt đất.

Trước khi tới đây, Tần Nguyễn đã đoán chuyện này có dính dáng đến ma quỷ, nhưng cô không đoán được là rắn.
Dung Kính khiêu khích Tần Nguyễn, anh ta phát ra những tiếng ti ti, khuôn mặt cũng càng thêm vặn vẹo.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cái bóng của Dung Kính ở trên mặt đất, nó càng ngày càng mờ hơn.
Hoắc Xuyên nhìn về phía Dung Kính đang đứng trên lầu hai.

Bây giờ là buổi chiều, cho nên chỉ có một cái bóng của Dung Kính ở phía đông.
Anh ta đưa tay ra chạm vào cánh cửa t7rước mặt. Cánh cửa phòng bị Dung Kính nhẹ nhàng đẩy ra.

Đập vào mắt anh ta là một cái miệng to như chậu máu, cùng vớ2i những chiếc răng sắc nhọn, anh ta có thể thấy rõ từng chiếc răng một.
Một cái là người, một cái bóng khác mảnh mai và uốn lượn.

“Ti ti ti.”
Tần Nguyễn mấp máy môi nói với anh ta: “Anh rời khỏi đây đi.”

Hoắc Xuyên: “Phu nhân, Tam gia đã ra lệnh cho tôi phải bảo vệ ngài.”
“Ti ti... Rống rống rống!!!”

Con rắn mặt người quấn quanh cơ thể Tần Nguyễn còn chưa kịp nuốt chửng cô thì đã bị tổn thương dưới ngọn lửa Địa Ngục.
Đập vào mắt Tần Nguyễn là một bóng đen dài, nó có đầu nhọn và một khuôn mặt cực kỳ xấu xí, các đường nét trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, giống như ác quỷ đến từ Địa Ngục vậy.

Tần Nguyên phải lùi lại, cô cảm thấy buồn nôn với con quái vật này.
Nhưng con rắn mặt người dường như không cảm thấy đau đớn, nó thay đổi một góc độ khác rồi nhanh chóng lao vào Tần Nguyễn.

“Phu nhân, cẩn thận!”
Tần Nguyễn tránh sang một bên, nói với Hoắc Xuyên ở phía sau lưng: “Mở cửa ra cho tôi!”

Tần Nguyễn biết ám vệ của nhà họ Hoắc đều có thân thủ không hề đơn giản, Hoắc Xuyên là thủ lĩnh ám vệ, chắc chắn anh ta còn giỏi hơn nữa.
Tần Nguyễn cố gắng đi thật nhanh, cuối cùng cũng tới nơi.

Nhưng cô bấm chuông rất lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh ta bị thứ này nuốt chửng.

Dung Kính bị nuốt vào bụng, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng lúc trước anh ta ở trong phòng không sao cả, lũ quái vật đó mặc kệ sự tồn tại của anh ta.
“Rắn mặt người!” Tần Nguyễn biết đây là thứ gì. Rắn mặt người cực kỳ hung tàn, chúng làm đủ việc ác, hơn nữa đây là loài sống quần cư. Một khi đã vướng vào chúng, thì chắc chắn không phải là một số lượng nhỏ. Điều này cũng có thể giải thích rõ ràng cho những âm thanh lộn xộn mà Tần Nguyễn nghe được trong điện thoại.

Rắn mặt người bò trên mặt đất, nhanh chóng tiến về phía Tần Nguyễn. Tần Nguyễn không có thời gian để suy nghĩ, chiếc roi vàng trong tay lại đánh lên người nó. Rắn mặt người bị roi vàng đánh vào chỗ nào, sát khí màu đen sẽ tràn ra từ chỗ đó.
“Thế thì anh hãy đứng yên ở đây đừng cử động!”

Vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã đi về phía lầu hai.
“A a a a!!!”

Lại một lần nữa nghe thấy tiếng gào đau đớn của Dung Xương Đình,7 cho dù Dung Kính có kiên nhẫn đến đâu thì cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.
Con quỷ dùng khuôn mặt giống hệt Dung Kính, và lại phát ra âm thanh khiêu khích cô. Tần Nguyễn vững chiếc roi vàng trong tay.

“Bốp!”
Những thứ kinh tởm nhớp nháp đó tràn vào mũi và miệng của anh ta, cảm giác ngạt thở trào lên.

Dung Kính không còn cảm nhận được sự tồn tại của không khí, anh ta rơi vào trạng thái trống rỗng, thậm chí không còn sức để vùng vẫy.
“Không được đến đây!” Tần Nguyễn nghiêm khắc ngăn lại.

Mặc dù cô bị rắn mặt người quấn chặt, nhưng không hề bị thương. “Phu nhân! Ngài đang cháy kìa!” Hoắc Xuyên đứng ở cửa ra vào, há hốc mồm nhìn ngọn lửa màu lam tràn ra từ cơ thể Tần Nguyễn.