Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 280: Một con hồ ly chống lại trăm con rắn mặt người, cảnh tượng bi tráng



VÀ TÀN KHỐC

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cái bụng phình to của con rắn mặt người, sau đó lại nhìn mặt

đất bên cạnh, cái bkóng của Dung Kính sắp biến mất. Sắc mặt Tần Nguyễn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. Tần Nguyễn lại hỏi: “Có bao nhiêu con rắn mặt người?”

Dung Kính không biết rắn mặt người là thứ gì, nhưng anh ta biết trong phòng vẫn còn rất nhiều bóng đen như vậy.

“Rất nhiều, đầy cả căn phòng luôn!” Nghe câu đó, vẻ mặt Tần Nguyễn trở nên khó coi.
Nhân quả giữa cô và Dung Kính vẫn chưa được giải quyết, anh ta không thể chết được!

Tần Nguyễn tàn nhẫn nói: “Nhổ anh ta ra, tao sẽ tha chết cho mày!” “Ti ti ti!!!”

Con rắn mặt người hoàn toàn không sợ Tần Nguyễn, cái chết của đồng bọn chỉ làm nó càng thêm căm thù cô.
Bầu không khí thật bi thảm và tàn khốc. Nhận thấy Tần Nguyễn tiến vào, đôi mắt tuyệt vọng của con hồ ly ba đuôi màu xám lại hiện lên ánh sáng hy vọng.

Ngay lúc nó sơ suất, một số con rắn mặt người đã bất ngờ tấn công Dung Xương Đình. Con hồ ly màu xám nhanh chóng phát hiện, nó thả con rắn mặt người trong miệng ra, sau đó xoay người cắn xé mấy con rắn kia.

“Ti ti!!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tam quan của Hoắc Xuyên hoàn toàn đảo lộn.

Nhưng cảnh tượng tiếp sau đó càng làm anh ta sốc hơn. Nhìn thấy con rắn mặt người đang cong người làm động tác tấn công, Tần Nguyễn vung roi đánh thẳng vào bụng nó. Thân roi lóe lên ánh sáng vàng, nó được dồn một lực Minh Thần rất lớn.

Lần này, Tần Nguyễn gần như đã dùng toàn lực.
Cô hỏi: “Phòng nào?”

“Căn phòng thứ hai phía sau cô.”

Dung Kính há mồm hít lấy hít để không khí, anh ta cuối cùng cũng cảm thấy mình còn sống, nhưng sức lực toàn thân đã cạn kiệt.
Đến ngay cả Tần Nguyễn cũng hơi đau đầu. Thấy Tần Nguyễn mãi vẫn không cử động, Dung Kính lảo đảo đứng dậy, sau đó đến gần Tần Nguyễn bằng những bước chân yếu ớt.

Ngửi thấy mùi hôi thối càng ngày càng gần, Tần Nguyễn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Dung Kính: “Anh tránh xa tôi ra!”

Mùi hôi thối này khiến bụng cô bắt đầu nao nao. Dung Kính toàn thân đầy chất bẩn đứng đối diện với Tần Nguyễn, anh ta không tiến thêm bước nào nữa.
“Bốp!” Tiếng roi vang lên. “Ti ti ti!!!”

Con rắn mặt người ngã lăn ra đất vì đau đớn, chiếc roi vàng đã khiến bụng nó rách ra một vết thương dài gần một mét, nó rít lên đầy giận dữ.

Một mùi tanh hôi còn nồng nặc hơn trước tràn ngập khắp không gian tầng hai.
Cảnh tượng cô nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì Dung Kính đã thấy trước đó.

Hàng trăm con rắn mặt người dày đặc bò quanh phòng, Dung Xương Đình đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc, ông ta bị bao vây bởi lũ rắn mặt người.

Mặt ông ta đỏ bừng, hơi thở cũng khó khăn.
Dung Kính hít thở không khí đầy mùi hôi thối, cảm giác mình đã đi dạo vài vòng dưới Địa Phủ.

Dung Kính xoay người nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân dính đầy màu đen và những thứ bẩn thỉu từ bụng con rắn.

“Dung Kính?”
Con rắn mặt người lăn lộn trên mặt đất, một vật thể màu đen dính đầy máu và nội tạng chui ra từ trong bụng con rắn.

“Qe!”

Bóng đen chui ra khỏi con rắn mặt người, sau đó nằm rạp trên mặt đất nôn ọe. “Qe! Khụ khụ khụ! We...” Người này nên như thể muốn phun hết nội tạng ra ngoài vậy. Bóng người màu đen này chính là Dung Kính.
Rắn mặt người là một loại ma quỷ khá yếu, nhưng nó rất hung hãn, bởi vì sống quần cư nên bọn chúng sẽ dùng cách quần công khi chiến đấu.

Người nào bị bọn chúng để mắt tới thì rất khó sống.

Bọn chúng sẽ gặm sạch sẽ, hoặc nuốt chửng người đó, sau đó nhổ ra một bộ xương hoàn chỉnh.
Hoắc Xuyên đã được chứng kiến tận mắt thân thủ của Tần Nguyễn, anh ta tin rằng cô sẽ an toàn ra ngoài.

Nhưng nghĩa vụ của Hoắc Xuyên khiến anh ta không thể bị lung lay bởi bất cứ lý do gì.

“Được thôi.”
Dường như chỉ một giây sau là Dung Xương Đình sẽ tắt thở ngay.

Nhưng đây không phải điều khiến Tần Nguyễn ngạc nhiên, thứ làm cô kinh ngạc chính là có một con hồ ly ba đuôi màu xám ở trên chiếc bàn trước mặt ông ta, nó đang chiến đấu với bầy rắn mặt người.

Dung Xương Đình có thể sống đến bây giờ là nhờ sự tồn tại của nó.
Vũ khí mạnh nhất của rắn mặt người là hàm răng sắc nhọn của chúng, lực sát thương có thể sánh ngang những vũ khí lạnh chém sắt như chém bùn trên thế giới.

Hàm răng của chúng có lực cắn rất khỏe, dễ dàng xé rách con mồi, người bị cắn rất dễ bị chúng xé rách da thịt.

Đây là một loại ma quỷ đặc biệt rùng rợn, điều đáng sợ là lần nào xuất hiện, bọn chúng cũng có số lượng rất đông.
Con hồ ly bị thương khắp người, bộ lông màu xám cũng nhuốm đầy máu.

Trong miệng của nó cắn một con rắn mặt người, ba cái đuôi nhuốm máu cuốn chặt vài con rắn khác đang muốn tấn công Dung Xương Đình.

Một con hồ ly chống lại hơn trăm con rắn mặt người, tình hình chiến đấu nếu diễn tả bằng hai từ thảm khốc thì vẫn chưa đủ.
“Mau cứu cha tôi, cha tôi vẫn còn ở trong phòng!”

Anh ta lăn một vòng rồi bò dậy.

Tần Nguyễn nhìn con rắn mặt người đang nằm liệt trên mặt đất, đối phương đã đi chầu ông bà rồi.
Anh ta ngập ngừng nói: “Cha tôi...”

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ!”

Tần Nguyễn ngắt lời anh ta, sau đó xoay người đi về phía phòng của Dung Xương Đình. Khi đi tới cửa, ánh mắt cô nhìn về phía Dung Kính và Hoắc Xuyên đang ở cách đó không xa.
Cô sẽ không để mình rơi vào tuyệt cảnh. Bọn chúng là rắn mặt người, cho dù có nhiều đến mấy thì cũng có điểm yếu.

“Tôi sẽ canh giữ ở cửa, cô nhất định phải an toàn ra ngoài.”

Hoắc Xuyên sải bước về phía cô, thái độ cũng rất kiên định.
Tần Nguyễn cau mày nhìn... vật thể lạ phủ đầy những thứ bẩn thỉu và máu me đang nằm co ro trên mặt đất.

Dung Kính lau khuôn mặt nhớp nháp, mùi hôi thối xộc vào mũi càng nồng nặc hơn.

Không để ý đến vẻ xộc xệch của mình, Dung Kính quay ra nhìn Tần Nguyễn đang đứng cách đó không xa, đôi mắt đẫm lệ hiện lên sự kích động.
Con rắn mặt người bị cắn trúng gào lên.

“Rống rống rống!!!”

Những con rắn mặt người ở xung quanh trở nên điên cuồng và tức giận.
Tần Nguyễn đẩy cửa căn phòng trước mặt rồi bước vào.

Hoắc Xuyên đi tới, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng bên trong thì Tần Nguyễn đã đóng cửa lại.

Bên trong phòng. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, con ngươi khẽ run lên.
“A a a a!!!”

Cánh tay của Dung Xương Đình bị con rắn mặt người cắn thêm một miếng thịt.

Kèm theo đó là tiếng than khóc bất lực của con hồ ly màu xám.
Tần Nguyễn hít một hơi thật sâu, sau đó lao về phía trước với khí thế như chẻ tre.

Thân hình mảnh mai của cô được bao phủ bởi ánh sáng vàng thần thánh, lực Minh Thần đẩy lùi lũ rắn mặt người đang muốn xông tới tấn công cô.

Cây roi màu vàng trong tay Tần Nguyễn nhanh chóng vung vẩy trên không trung.

“Chát! Chát! Chát!”