Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 282: Dòng máu di truyền được ông trời



ƯU ÁI, CÓ ĐƯỢC THẦN HỘ MỆNH

Ông chủ Lý nghe vậy thì lo lắng nói: “Đạo trưởng Ô, chúng ta đã thỏa thuận giá cả rồi, sao ngà1i lại...” Dung Kính nhìn theo bóng dáng hai người đi xuống lầu, anh ta nói: “Cha, chúng ta cũng xuống theo xem thế nào.”

Vẫn còn một chút sợ hãi trong giọng nói của anh ta.
Dung Kính không phản bác, đúng là anh ta sợ thật.

Sợ rằng những bóng đen rắn mặt người kia sẽ lại âm thầm xuất hiện từ trong bóng tối, nuốt chửng anh ta và cha anh ta.
Dung Xương Đình rất sốt ruột, không quan tâm đến cơ thể đang kiệt sức của mình, ông ta cúi người về phía trước rồi giơ hai tay tìm kiếm trên bàn.

Vẻ mặt tái nhợt của ông ta đầy lo lắng, đôi tay cũng run rẩy. Tần Nguyễn giải thích thay con hồ ly thần hộ mệnh: “Nó bị thương rất nặng nên phải nghỉ ngơi.” Nhìn cô gái lần thứ hai gặp mặt ở trước mắt, trên khuôn mặt sợ hãi của Dung Xương Đình lộ ra vẻ bối rối.
“Được, được, được... Đạo trưởng Ô là cao thủ, tôi tin tưởng ngài sẽ thành công.”

“Hừ!”
Nghe thấy điều này, khuôn mặt đầy ngạc nhiên và sửng sốt của Dung Xương Đình lộ vẻ hiểu rõ.

Tần Nguyễn không có ý định điều tra thân phận của ông ta, mà cô nhắc tới Dung Kính. “Nếu tỉnh rồi thì ra gặp con ông đi, anh ta đã suýt chết vì ông đấy.”
“Không không không... Tôi chỉ muốn chuẩn bị trước mọi thứ khi ông ta đã chết, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi.”

“Bao nhiêu năm qua tôi chưa từng bị sẩy tay đâu đấy, trước khi trời sáng, chắc chắn ông sẽ được nghe tin về cái chết của ông ta!”
Giọng nói khàn khàn đầy chua xót của Dung Kính vang lên.

Anh ta đã tắm rửa sạch sẽ, làm sạch mùi máu tanh cùng với mùi nội tạng thối rữa của lũ rắn mặt người.
ra.

“Cha!”
Ông chủ Lý không nói nên lời một lúc lâu.

Lá7t sau, ông ta mới cười khan, nói: “Cho, tôi sẽ cho, chỉ cần đạo trưởng Ô giết chết Dung Xương Đình, tôi sẽ trả ngài gấp mười lần 7tiền thuê!”
Dung Kính nói luôn: “Thế con ở lại bên cạnh cha đi.”

Dung Xương Đình kinh ngạc nhìn con trai, đôi môi tái nhợt nhếch lên thành một nụ cười nhẹ: “Dìu cha qua phòng con đi, chân cha đang run quá.”
Dung Xương Đình bị hao tổn nhiều nguyên khí nên ông ta còn không đủ sức để đi lại.

Cho dù muốn xuống lầu lắm, nhưng đúng là có lòng mà không đủ lực.
Ông ta giống như một người đứng bên ngoài, nhìn rõ ràng bộ mặt xấu xí của những con rắn mặt người đó.

Khi cái chết đến gần, Dung Xương Đình nhìn thấy con hồ ly màu xám đã cứu mình.
Dung Kính đỡ lấy cha mình từ tay Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Cô muốn tìm cái gì?” “A phải rồi, đồng hồ của cha anh bị người ta động tay động chân đấy, mới vừa rồi ở trong phòng, ông ấy suýt nữa đã tự bóp chết chính mình.” “Chiếc đồng hồ kia là do ai tặng vậy?”

Câu trước Tần Nguyễn giải thích cho Dung Kính, còn câu sau là đang hỏi Dung Xương Đình.
Tần Nguyễn cắt ngang giây phút tràn đầy tình cảm của hai cha con: “Hai cha con từ từ đã, chuyện này còn chưa giải quyết xong đầu, mau tranh thủ thời gian này làm chuẩn bị đi, chưa biết chừng đêm nay còn một trận chiến ác liệt nữa đấy.”

Dung Kính nằm trong lòng Dung Xương Đình, anh ta liếc nhìn căn phòng bừa bộn, những bóng đen kỳ quái kia đều đã biến mất.
Tần Nguyễn vẫn chưa biết có người đang nhớ thương mình. Dung Xương Đình đã tỉnh dậy, đập vào mắt ông ta là một con cáo màu xám ba đuôi bẩn thỉu đầy máu.

Nhìn thấy sự tồn tại của nó, Dung Xương Đình không còn giữ thái độ của một người vô thần giống lần đầu tiên gặp Tần Nguyễn nữa.
Nếu không có nó, ông ta tin rằng mình đã xuống chầu ông bà từ lâu rồi. Con hồ ly ba đuôi dường như đã kiệt sức, sau khi bày tỏ sự thân mật với Dung Xương Đình, thân hình của nó từ từ biến mất trên bàn.

“Hồ ly nhỏ?!”
Nó thận trọng đến gần Dung Xương Đình, sau đó nhẹ nhàng liếm vào cổ tay ông ta.

Dung Xương Đình mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn mệt mỏi chậm rãi vang lên.
Tần Nguyễn không có thời gian để lãng phí, cô quay người bước đi, cặp mắt xinh đẹp đánh giá xung quanh.

Hoắc Xuyên theo sát phía sau cô.
Chỉ cần nhìn vào thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương khi muốn đưa Dung Xương Đình vào chỗ chết, thì chắc chắn kẻ này vẫn còn có phương án dự phòng. Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Dung Kính: “Cha anh đang rất yếu, anh hãy đỡ ông ấy, tôi sẽ xem trong nhà còn có thứ gì không nên tồn tại không.”

Có người đã giở trò với chiếc đồng hồ trên tay Dung Xương Đình, rất có thể chỗ khác cũng có vấn đề.
Dung Xương Đình lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng không nhớ lại những ký ức đáng sợ đó, ông ta tập trung tinh thần lo lắng cho đứa con trai đang ở ngoài cửa.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Hoắc Xuyên lập tức xuất hiện.
“Tốt lắm!”

Một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt gian trá của đạo trưởng Ô.
Giọng nói nham hiểm, kỳ quái và khát máu vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Giọng điệu này âm trầm và kỳ quái, khiến người khác phải khó chịu.
“Khặc khặc khặc...” Đạo trưởng Ô cười một cách quái dị.

Ngay sau đó, giọng điệu của gã trở nên nham hiể2m: “Không cho cũng chẳng sao, ông đây sẽ khiến ông nhà tan cửa nát!”
Đạo trưởng Ô cười lạnh rồi cúp máy, gã đứng dậy đi tới chiếc tủ quần áo cũ kỹ cáu bẩn. Gã lấy ra một chiếc bình đồng to bằng một đứa trẻ.

Nhìn cái bình trước mặt, ánh mắt đạo trưởng Ô lóe lên: “Đêm nay ông đây muốn giết người! Tất cả đều chết hết đi cho ta!”
Cô phải kiểm tra một vòng rồi mới yên tâm đối phó với các trận chiến tiếp theo được.

Cuộc chiến giữa người với người có khi còn nguy hiểm hơn so với ma quỷ, cô càng phải cẩn thận.
Ông ta nhỏ giọng hỏi: “Tại sao nó lại cứu tôi?”

Tần Nguyễn nói: “Đó là thần hộ mệnh của nhà họ Dung, nó chỉ xuất hiện trong một gia tộc lớn có dòng máu di truyền được ông trời ưu ái, và được che chở trong Lục giới. Những gia tộc có huyết mạch tàn lụi hoặc bị ông trời vứt bỏ sẽ không thể nuôi được nó. Tôi cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện bên cạnh ông, có lẽ trong huyết mạch của ông có chỗ ưu việt nào đó.”
Anh ta cũng không muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác hãi hùng khi bị nuốt chửng bởi một cái miệng đầy máu như lúc vừa rồi nữa.

“Con đi đi, cơ thể của cha mệt quá rồi.”
Bởi vì quá gấp gáp, cơ thể yếu ớt của Dung Xương Đình suýt nữa ngã xuống, nhưng may mà ông ta vịn được vào bàn nên mới không bị ngã.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Nguyễn thở dài rồi tiến đến đỡ ông ta. “Anh ta ở ngoài cửa, đi thôi.”
Anh ta không còn vẻ hăng hái khi vui vẻ với phụ nữ ở bên ngoài nữa. Lúc này, Dung Kính đã khôi phục tính cách trẻ con của mình.

Nhưng với một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, tâm tính của anh ta sẽ có sự thay đổi lớn sau trải nghiệm này.
Hai người giẫm lên đống tro tàn của lũ rắn mặt người và đi về phía cửa.

Dung Xương Đình đương nhiên biết bọn chúng chết như thế nào. Giẫm lên đống tro tàn của lũ ma quỷ đáng sợ này, trong lòng ông ta vẫn rất lo lắng. Vẻ ngoài xấu xí của lũ rắn mặt người và sự hung dữ đáng sợ của chúng vẫn còn lởn vởn trong tâm trí ông ta.
Sắc mặt anh ta tái nhợt: “Chẳng phải đã giải quyết hết rồi sao?”

“Đâu có dễ thế.”
Ánh mắt tà ác của đạo trưởng Ô nhìn đống lộn xộn trên bàn, sau đó mới chậm rãi nói: “Chuyển tiền cho tôi, đêm nay tôi sẽ giết ông ta cho ông! Sau đó, tôi sẽ tự mình chăm sóc kẻ ở bên cạnh ông ta, để xem rốt cuộc là ai đã giết rắn mặt người, phá trận pháp của tôi, tôi sẽ lột da róc xương kẻ đó!”

Ông chủ Lý bị giọng nói tràn đầy căm hận trong điện thoại trấn áp, loa di động không thể che giấu được tiếng nuốt nước bọt đầy khẩn trương của ông ta.
Dung Xương Đình gật đầu: “Nhớ chứ.”

“Vụ tai nạn đó không phải là chuyện ngoài ý muốn, chiếc xe kia nhận tiền của người ta nên mới có tình đâm vào xe của ông, còn mục đích thì, sau chuyện ngày hôm nay chắc ông cũng đã hiểu rồi nhỉ.” “Có người muốn giết tôi?”
Giọng nói của Dung Xương Đình nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo một chút trách cứ.

Tuy nhiên, so với trước đây, những lời này đã hiền lành hơn rất nhiều rồi.
Tần Nguyễn hơi giật nhẹ khóe môi, trong mắt không hề có ý cười: “Chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi sao.”

Ánh mắt của Dung Xương Đình trở nên sắc bén, bộ não bắt đầu tìm kiếm kẻ thù của mình trong giới kinh doanh, cuối cùng đúng là ông ta đã tìm ra được mấy người thật.
Tuy nhiên, vẻ mặt Dung Kính vẫn còn hơi tái nhợt, chắc chắn đó là một cú sốc không hề nhỏ.

Dung Kính lao đến, ôm chặt lấy Dung Xương Đình rồi gào khóc thảm thiết.
Dung Xương Đình hơi ngượng ngùng, sắc mặt không được tự nhiên: “Là quà của một cô bồ.” Tần Nguyễn không có phản ứng gì, thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh, cô gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

“Ông Dung, tốt nhất ông nên điều tra thêm xem cô bồ này của ông bị ai mua chuộc, ông có còn nhớ lần thứ nhất ông gặp tai nạn xe ô tô không?”
“Chi chi chi chi.”

Con hồ ly ba đuôi màu xám kêu vài tiếng rồi hất chiếc đuôi của mình lên.
Chỉ cần 2cho đủ tiền, gã có thể bỏ ra một số tiền khổng lồ để nuôi vũ khí sát thương lớn hơn cả rắn mặt người.

Thái độ của ông chủ0 Lý cũng cứng rắn hơn một chút: “Cuộc đấu thầu bên chỗ tôi sắp bắt đầu, ngài hãy cho tôi một cái hẹn chính xác, rốt cuộc thì lúc nào có thể giết chết Dung Xương Đình?”
“Nó ở đâu?!”

Nghe tin con trai suýt chết, Dung Xương Đình vội vàng đứng dậy.
Giọng điệu của Tần Nguyễn tràn đầy sự không kiên nhẫn đối với những thứ phiền phức này.

Vừa rồi cô đã phá vỡ chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay Dung Xương Đình, khiến người đang âm thầm bày trận pháp bị cản trả.
“Vâng.”

Hai cha con di chuyển chậm rãi, bỏ lại hiện trường khói lửa sau lưng.
“Con sợ muốn chết!”

Dung Kính khóc nức nở.
Dung Xương Đình làm sao không hiểu rõ đứa con trai này của mình, ông ta hỏi: “Sợ à?”

“Dạ.”
Ông ta run rẩy hỏi: “Ngài chắc chắn Dung Xương Đình sẽ chết chứ?”

Giọng điệu của đạo trưởng Ô đầy lạnh lùng: “Ông đang nghi ngờ tôi à?”
Dung Xương Đình cũng cảm nhận được sự quyến luyến của con trai đối với mình, ông ta muốn vươn tay ra ôm Dung Kính nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.

Nếu như không có Tần Nguyễn đỡ, ông ta đã ngã lăn ra đất khi Dung Kính vừa nhào tới rồi.
Tiếng khóc đau thương khi được sống sót sau tai nạn, khiến người nghe cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng của anh ta.

Đã nhiều năm rồi Dung Xương Đình không được con trai ôm.
“Phu nhân!”

Thấy vẻ lo lắng trên mặt anh ta, Tần Nguyễn nở nụ cười trấn an: “Tôi không sao.” Hoắc Xuyên thở phào nhẹ nhõm, anh ta tránh sang một bên để Tần Nguyễn và Dung Xương Đình đi
“Cảm ơn.”

Ông ta nhớ hết tất cả những gì vừa trải qua. Cho dù không tận mắt chứng kiến, nhưng những hình ảnh đó đều in sâu vào tâm trí ông ta.
Những gì xảy ra trong đêm nay đều sẽ được bọn họ ghi nhớ trong suốt phần đời còn lại.

Có một số việc thật sự chỉ có tự mình trải qua rồi, mới có thể tin tưởng nó là thật.

Dưới nhà.