Sau cú vung chày của Hoắc Xuyên, chiếc bình sứ Thanh Hoa bị anh ta đập tan tành thành nhiều mảnh. <1br>
Tần Nguyễn tiếp tục đi dạo quanh phòng khách, bước chân của cô trông có vẻ nhàn nhã, nhưng thật ra lại đang rất cố gắng2.
Muốn mở Thiên Nhãn cần phải sử dụng lực Minh Thần trong cơ thể, điều này sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng của cô.
Tuy Tần Nguyễn có cơ thể bán thần, nhưng lúc này bởi vì đang mang thai nên cũng không thể mở Thiên Nhãn lâu được. Sau kh7i tìm được thêm hai đồ vật không sạch sẽ ở trong phòng khách, cuối cùng Tần Nguyễn cũng triệt tiêu lực Minh Thần. Hoắc Xuyên nhận lấy miếng băng gạc đang quấn dở trong tay Dung Kính, sau đó nghiêm nghị nói: “Phần băng này cậu cuốn quá chặt và quá dày, cậu cũng bôi nhầm thuốc rồi. Loại thuốc nước này bôi lên vết thương hở sẽ làm vết thương nặng thêm. Cậu mau đi lấy một chậu nước tới đây, cần rửa sạch và băng bó lại vết thương.” “Tôi đi ngay!”
Tay chân Dung Kính lóng ngóng, bây giờ có người tiếp quản, anh ta tự nhiên thở phào. Dung Kính quay người đi vào phòng vệ sinh và nhanh chóng bê ra một chậu nước sạch.
Hoắc Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất rửa sạch vết thương cho Dung Xương Đình, sau đó bôi thuốc băng bó một lượt, tất cả chỉ mất mười phút là giải quyết xong. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khóe môi Tần Nguyễn khẽ co giật, đến ngay cả Hoắc Xuyên đứng sau lưng Tần Nguyễn cũng không đành lòng nhìn thẳng. Đúng là Dung Kính đang băng bó vết thương cho Dung Xương Đình. Nhưng nhìn kiệt tác của anh ta thật sự xấu đến mức làm người ta phải than thở.
Chưa nói đến chuyện anh ta băng bó xấu xí thế nào, chỉ riêng việc Dung Xương Đình nhăn nhó vì đau đớn thế kia, chẳng lẽ anh ta lại không nhìn ra.
Tần Nguyễn nhìn Dung Xương Đình đang miễn cưỡng chịu đau chứ không nỡ khước từ sự quan tâm của con trai, mà cô phải đưa tay lên mũi, cố gắng nhịn cười. “Tôi đây!”
Bên trong nhanh chóng vọng ra tiếng đáp lại của Dung Kính. Tần Nguyễn hỏi: “Tôi vào được không?” “Cô vào đi. Tôi đang giúp cha tôi băng bó vết thương.” Giọng điệu của Dung Kính khá vội vàng, có phần hốt hoảng.
Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên lần lượt đi vào phòng ngủ. “Vậy là đúng rồi, hẳn đối phương đã có chuẩn bị từ lâu, chỉ cần nhìn vào việc tính toán đan xen này thôi là biết đây là người không dễ dàng từ bỏ, chắc hẳn kẻ đứng phía sau vẫn còn động thái khác. Chờ đi, đêm nay chưa kết thúc đâu.”
Tần Nguyễn khoanh tay, giọng lạnh tanh.
“Rốt cuộc là ai độc ác như vậy chứ!” “Vâng!” Hoắc Xuyên lùi ra phía sau một bước.
Trong lòng anh ta lại thầm nghĩ, ở cái đất thủ đô này e rằng rất khó để giấu giếm được chuyện Tam gia muốn biết.
Tam gia hỏi anh ta vị trí của phu nhân chẳng qua là hình thức thôi, chứ chắc ngài ấy đã biết thừa anh ta và phu nhân đang ở chỗ nào rồi. “Phu2 nhân, Tam gia biết ngài chưa về nhà nên hỏi thăm vị trí hiện tại của ngài ạ.”
Tần Nguyễn đang chuẩn bị đi lên tầng tì0m hai cha con Dung Xương Đình và Dung Kính thì đột nhiên thấy Hoắc Xuyên bước tới cung kính bẩm báo.
Cô kinh ngạc: “Mấy giờ rồi?” “Bảy giờ rồi ạ.” Dung Xương Đình mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay trống không.
Chiếc đồng hồ hàng hiệu kia có giá rất đắt, nó phải bằng với số tiền sinh hoạt trong nửa năm mà ông ta cho cô bồ nhí.
Chính vì đối phương hào phóng như vậy, nên ngày nào ông ta cũng đeo chiếc đồng hồ ấy. Đôi môi tái nhợt của Dung Xương Đình khẽ mấp máy: “Đúng thế, trong tất cả những thứ này, chiếc đồng hồ là món đồ cuối cùng cô ta tặng cho tôi.” Cô nói với phía sau: “Hoắc Xuyên, hay là anh đi giúp anh ta?” “Vâng.”
Hoắc Xuyên đã không nhìn được cảnh này từ nãy rồi.
Trong cái cách băng bó khủng khiếp của Dung Kính, rõ ràng là muốn làm cho vết thương của ông già nhà anh ta nặng thêm đây mà. Ông ta nghiến răng nói: “Nhớ chứ.”
Làm sao Dung Xương Đình không nhớ rõ được, mấy tháng nay cô bồ nhí kia của ông ta rất tích cực tặng quà cho ông ta, hóa ra mỗi một món đồ đều không sạch sẽ.
Mấy năm nay, ngoại trừ việc không cho đối phương danh phận ra, thì ông ta đã làm hết trách nhiệm và cho cô ta mọi thứ mà cô ta cần. Từ việc ăn đến ở, thậm chí còn cho cô ta một chút yêu thương chiều chuộng, chỉ để đền bù việc ông ta không thể mang đến cảm giác an toàn cho đối phương. Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương vậy mà lại muốn giết mình. Dung Xương Đình tức giận đến mức siết chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt vốn trắng bệch lại càng trở nên tái nhợt hơn.
Sau khi biết được ai tặng cho Dung Xương Đình những món đồ ấy, Tần Nguyễn nhớ lại những món đồ tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có hại cho khí vận của người dùng kia, trong lòng cô đã có suy đoán.
“Có phải cô bồ nhí của ông cũng biết chuyện ông không tin quỷ thần?” “Đúng thế.” Dung Xương Đình gật đầu. Tần Nguyễn: “Nếu như tôi đoán không nhầm, thì những vật kia đều chỉ là mấy thủ đoạn vụn vặt dùng để thăm dò xem bên cạnh ông có người nào hiểu nghề, và có bị phát hiện ra hay không thôi. Sau khi xác định ông hoàn toàn không biết gì cả, cuối cùng đối phương mới tặng cho ông chiếc đồng hồ trí mạng, vì muốn giết ông chỉ trong một đòn.” Nhưng Hoắc Xuyên sẽ nuốt hết những lời này vào trong bụng, có đánh chết anh ta cũng không nói ra.
Anh ta không hiểu cách thức chủ nhân và phu nhân ở chung với nhau.
Nếu phải nói thì giống như phụ huynh đang chăm sóc con trẻ hơn. Đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi họ đến đây.
Tần Nguyễn liếc nhìn Hoắc Xuyên, cô dặn: “Anh đừng nói cho Tam gia biết, chờ khi nào tôi xong việc sẽ tự nói với anh ấy.”
Thể chất hiện giờ của Hoắc Vân Tiêu không thích hợp với loại không khí tràn ngập sát khí như thế này, nếu để âm khí xâm nhập vào cơ thể thì mệnh cách vốn không ổn định của anh sẽ trở nên hỗn loạn. Thái độ của Tam gia đối với phu nhân giống như đang chiều chuộng cô con gái vậy, rất khó để nhận thấy được sự mập mờ tồn tại giữa bọn họ.
Tần Nguyễn đi lên tầng hai, tìm kiếm hơi thở của hai cha con nhà họ Dung, cô đi tới cánh cửa để mở ở chếch đối diện với đầu cầu thang.
“Dung Kính?” Tần Nguyễn đứng ở cửa gọi. Tần Nguyễn khẽ đảo trong mắt, đôi môi đỏ mím lại: “Ông họ Dung, vậy ông có quan hệ gì với nhà họ Dung trong sáu thế gia không?”
Dung Xương Đình nghe cô hỏi vậy mà gương mặt lộ ra vẻ khó tả. Ánh mắt của Dung Kính thì trợn to kinh ngạc. Anh ta làm sao mà không biết bốn gia tộc lớn và sáu thế gia ở thủ đô này chứ.
Bốn gia tộc lớn là nhà họ Hoắc, họ Long, họ Lục và họ Cố, bọn họ đều là những danh gia vọng tộc có lịch sử phát triển mấy trăm năm ở đất thủ đô này.
Còn sáu thế gia là nhà Nam Cung, họ Tô, Tiêu, Công Tôn, họ Lăng, và cả họ Dung. Dung Kính chưa bao giờ nghĩ rằng nhà bọn họ lại có dính líu đến nhà họ Dung thế gia.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của cha mình, có vẻ như ông ấy biết điều gì đó. Một lúc sau, Dung Xương Đình mới nhẹ nhàng gật đầu với Tần Nguyễn.
“Đúng, nhà chúng tôi là một chi nhánh của nhà họ Dung thế gia.”
Tần Nguyễn thở dài: “Chẳng trách bên cạnh ông lại có thần hộ mệnh.”