chịu khá nhiều cực khổ.
Cũng may anh ta là người bi2ết thức thời, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nên cũng sống được ở trong cái giới này. Bây giờ ông7 già nhà anh ta lại nói cho anh ta biết, nhà bọn họ có quan hệ với nhà họ Dung thế gia, làm trái tim này của anh ta bị kích 7thích giống như là ngồi cáp treo vậy.
Dung Xương Đình giơ tay ấn đầu, mệt mỏi lên tiếng: “Nào có đơn giản như vậy.” 2
“Còn có bí mật gì khác à?” Anh ta xách Dung Kính ra sau lưng và đáp lại Tần Nguyễn.
“Thùng thùng thùng!!!”
Con quỷ dán trên cửa sổ đang dùng sức đập vào cửa kính. Động tác của nó trông thì có vẻ mạnh đấy, nhưng thật ra chỉ là đang phô trương thanh thế mà thôi.
Mỗi lần đập một cái, trên mặt kính đều để lại dấu tay đẫm máu của đối phương.
Trên mặt thủy tinh ngày càng nhiều máu đỏ sẫm, thủy tinh trong suốt dần trở nên mờ đi, che lại gần nửa thân thể của con quỷ. Tần Nguyễn nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó không ổn. Ma quỷ không thể tìm tới đây một mình, hẳn là có kẻ nào đó đang thao túng nó từ một nơi bí mật ở gần đây. Cách thức khiêu khích như thế này là có mục đích gì. Ở trong mắt của Tần Nguyễn, cô cảm thấy những gì con quỷ ngoài cửa sổ đang làm giống như một loại khiêu khích. Tần Nguyễn bước nhanh đến chỗ Dung Kính, cô kéo mạnh và ném anh ta cho Hoắc Xuyên ở bên kia.
“Để ý anh ta, đừng để anh ta chạy lung tung!”
Hoắc Xuyên cũng bị con quái vật ngoài cửa sổ dọa cho phát sợ, nhưng năng lực thừa nhận của anh ta mạnh hơn nhiều so với Dung Kính, nên vẻ kinh ngạc và sợ hãi trên mặt cũng nhanh chóng trở lại bình thường. “Đây là chuyện của hơn mười năm trước rồi, khi đó toàn thế giới bị rơi vào khủng hoảng tài chính, mà nhà họ Dung bị ảnh hưởng lớn nhất. Đã nhiều năm trôi qua, bên gia tộc chính đã sớm phục hồi như cũ rồi.”
“Vậy à?”
Tần Nguyễn không nhớ nổi ký ức của mười năm trước. “Không một thành viên nào của bên gia tộc chính bước chân vào giới kinh doanh có thể kiếm được tiền, vào nội các cũng chỉ là góp nhân số, có ít quyền phát biểu. Nói thẳng ra là vào thời điểm đó, nhà họ Dung ở vào tình thế khá lúng túng, không quyền không tiền.”
“Lúc ấy tôi đang kinh doanh nhỏ ở phía nam, biết được bên gia tộc chính đưa cơ hội xuống bên dưới, tôi đã đi tới thủ đô trước người khác một bước. Tôi cung cấp tiền tài cho bên gia tộc chính, còn bọn họ sẽ cung cấp cho tôi con đường làm ăn thuận lợi, mười mấy năm qua cũng được coi là chung sống hòa bình.”
Tần Nguyễn bị những lời nói này của Dung Xương Đình làm cho kinh ngạc. Thì ra trong sáu thế gia vẫn có gia tộc nghèo túng... thảm đến mức độ này. Bỗng có cơn gió lạ thổi vào nhà, kèm theo đó là một mùi hôi thối nồng nặc. Tần Nguyễn đưa tay bịt mũi, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, lộ vẻ chán ghét. Cô thầm nghĩ kẻ giật dây sau lưng đến rồi.
Nhưng tốc độ này nhanh hơn cô dự tính một chút.
“Gió ở đâu ra vậy?” Miệng nhọn, mũi hếch, hai mắt như ưng, lỗ tai dị dạng, toàn bộ khuôn mặt trông rất ghê tởm.
Mà thứ gây sốc trực quan nhất là nó không có da trên cơ thể, hoàn toàn khỏa thân, thịt thối máu me phơi bày ra trong không khí đủ để người ta buồn nôn.
Bởi vì không có lớp da nên có thể thấy rõ ràng thịt của nó nhảy liên hồi trên người. Khủng hoảng tài chính năm đó chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn đối với một đứa trẻ mới tám, chín tuổi như cô.
Khi đó cô đang sống ở khu tây, chuyện lo lắng nhất mỗi ngày là làm thế nào để nhét đầy cái bao tử, đồng thời còn phải đề phòng ánh mắt dò xét của những kẻ vô gia cư và lũ biến thái nhòm ngó mình.
Có thể nói là ngày nào cũng sống trong trạng thái sợ hãi, làm gì có thời gian chú ý đến chuyện khủng hoảng tài chính. Trong lòng như có núi lửa phun trào, nhưng cơ thể lại không hợp tác nên không tài nào cử động được.
Tần Nguyễn cũng nhìn thấy bóng dáng gầy gò, xấu xí quái dị trông giống như một đứa trẻ ở bên ngoài cửa sổ.
Ngũ quan trên gương mặt của thứ này trông thực sự kinh khủng, như thể chúng được ghép lại với nhau vậy. Cảnh tượng này để người ta nhìn lần đầu, cũng không có dũng khí nhìn lần thứ hai.
“Rống rống rống!!!”
Con quỷ dán trên cửa sổ đột nhiên mở miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn. Anh ta còn có thể thấy rõ chuyển động nhỏ trong đôi mắt đỏ au của đối phương, phần thịt đang nhảy nhót trên gương mặt dữ tợn, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng vào tim anh ta.
Nếu lúc này mà Dung Kính đang muốn đi tè, thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ đến mức tè cả ra quần.
Toàn thân anh ta đều đang run rẩy, kinh hãi đối mặt với con quái vật dán trên cửa sổ. Cô không có cơ hội tiếp xúc với trung tâm nội bộ của nhà họ Hoắc, nhưng cô cũng tự biết và không đụng vào thứ nào mà mình không nên đụng.
Nhưng nhà họ Dung thảm như vậy thì thật sự là khiến cô được mở rộng tầm mắt.
Nhìn thấy sự đồng tình và phức tạp trong mắt Tần Nguyễn, khuôn mặt tái nhợt của Dung Xương Đình nở một nụ cười nhẹ. “Cứu tôi! Mau cứu tôi!!!”
Cuối cùng Dung Kính cũng hô to lên.
Con quỷ ngoài cửa sổ rời mắt khỏi Dung Kính, đôi mắt độc ác đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, quanh thân nó được bao phủ bởi sát khí dày đặc, gần như không thể nhìn thấy cơ thể của nó. Thảm đến mức cần phải dựa vào chi nhánh cứu tế, nhưng nếu suy nghĩ một cách cẩn thận thì bọn họ cũng là đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Tần Nguyễn khô khan nói: “Thật đúng là, ông đã vất vả rồi.”
Cô vẫn chưa tiếp xúc với thế gia, trong bốn gia tộc lớn cũng mới chỉ đến khu nhà chính của nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Dung Xương Đình chậm rãi nói: “Chi nh0ánh này của chúng tôi chuyển vào nam khi ông nội tôi còn sống. Tuy chúng tôi là một chi nhánh của nhà họ Dung, nhưng bao nhiêu năm qua không hề có tên trong gia phả. Hơn nữa, có sự chênh lệch rất lớn giữa gia tộc chính và chi nhánh.”
“Có điều vì mang dòng máu của nhà họ Dung, nên nếu bên gia tộc chính gọi thì chúng tôi vẫn phải về, đây là truyền thừa của những người mang huyết mạch nhà họ Dung như chúng tôi. Hơn mười năm trước, chúng tôi nhận được một cơ hội do nhà họ Dung đưa tới, tôi dẫn cả gia đình vào thủ đô dốc sức làm ăn, qua bao nhiêu năm lăn lộn cũng coi như phát triển, là vì chúng tôi được bên gia tộc chính nâng đỡ.” Dung Kính phổi bò còn tưởng rằng mình không đóng cửa sổ nên quay người định đi ra cửa ban công. “Đừng qua đó!” Tần Nguyễn lên tiếng ngăn cản anh ta. Đáng tiếc, vẫn chậm một bước. Vị trí của Dung Kính rất gần ban công, chỉ cách có mấy bước chân thôi. Tần Nguyễn tận mắt nhìn thấy anh ta đứng ở trước cửa sổ sát đất, thân hình đột nhiên cứng ngắc.
Dung Kính nhìn chằm chằm vào con quái vật có đôi mắt đỏ như máu, mặt mày dữ tợn kinh khủng đang dựa vào cửa sổ, anh ta sợ hãi đến mức không dám cử động.
Đôi mắt đỏ đang nhìn chằm chằm vào anh ta căn bản không phải là mắt của con người, nó độc ác xấu xa và đầy sát khí. Gương mặt Tần Nguyễn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhuốm tia sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
Bất kể là ai, nếu đã tìm đến cửa rồi thì phải để hắn một đi không trở lại.
“Rầm! Choang!”