Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 285: Tam gia có biết phu nhan hung tàn như thế này không?



Im mồm!” Hoắc Xuyên quay đầu trừng mắt với Dung Kính.

Tên oắt này cứ hét bên tai, làm anh ta suýt nữa thì thủng màng nhĩ. Con quỷ bật ng1ười nhảy vào trong phòng, cơ thể của nó có hình dạng như con người, nó bò qua bò lại lòng vòng trên mặt đất bằng tứ chi. “Buồn nôn quá! We!” Dung Kính bị thứ mùi khó ngửi này làm cho buồn nôn.

Sắc mặt của Dung Xương Đình cũng không tốt, ánh mắt kinh hãi của ông ta đảo qua đảo lại giữa con quỷ kia và Tần Nguyễn.
Thế này sao lại là đóa hoa kiều diễm được, có xem như hoa thì cũng là một đóa hoa bá đạo nhé. Tần Nguyễn không biết Hoắc Xuyên đang chửi thầm trong lòng.

Cô không muốn tiếp tục dây dưa với con quỷ này nữa, nên khi đối phương xông lên, chiếc roi vàng rời khỏi tay cô và quấn chặt quanh người nó.
“Không biết lượng sức!” Khuôn mặt vốn đã xấu xí của đạo trưởng Ô càng trở nên dữ tợn.

Gã thật sự bị Tần Nguyễn chọc giận, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng gã lại nảy sinh suy nghĩ mà trước đây không có.
“Tôi sẽ đưa ông ấy ra ngoài.” “Được.”

Dung Kính từ từ đi ra cửa, động tác nhẹ như mèo.
“Rống rống rống rống!!!”

Con quỷ mặt mày dữ tợn gào thét, nhưng nó không thể tránh thoát được roi vàng ngưng tụ từ lực Minh Thần.
Anh ta không hề muốn gặp lại những cảnh tượng máu me phá vỡ tam quan của mình này. Hoắc Xuyên vuốt mặt một cái, hơi cúi đầu nhìn vẻ mặt căng cứng của Tần Nguyễn.

Trong lòng anh ta nghĩ, Tam gia có biết gương mặt tàn nhẫn này của thiếu phu nhân không nhỉ?
Lúc này, ông ta vậy mà lại không biết phải sợ ai. Hoắc Xuyên cố gắng lắm mới có thể chịu được, nhưng sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt.

Nhìn thấy con quỷ do chính mình luyện chế ra không hề có sức phản kháng nào dưới chiếc roi vàng quỷ dị của Tần Nguyễn, sắc mặt đạo trưởng Ô vô cùng hoảng hốt.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên nét tàn khốc, khóe môi mím chặt. Cô nhắc nhở Hoắc Xuyên: “Đừng để nó tới gần anh, thứ này nguy hiểm hơn nhiều so với lũ rắn mặt người vừa nãy.” “Tôi biết rồi thưa phu nhân.” Giọng của Hoắc Xuyên rất thận trọng.

Anh ta cũng không muốn tới gần con quái vật này, nó quá kinh khủng.
Trong mắt đạo trưởng ô nổi lên ham muốn, ánh mắt tham lam của gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, tuy cô đang mặc quần áo bình thường, nhưng cũng không thể che giấu được dáng người hấp dẫn của mình.

Gã mở miệng ra nói mấy lời bẩn thỉu: “Hôm nay nếu cô phục tùng tôi, tôi sẽ tha chết cho cô, nhưng đổi lại sau này cô phải ở bên cạnh hầu hạ tôi, tôi sẽ truyền thụ cho cô bí kíp luyện chế con rối quỷ, thế nào?”
Con quỷ vốn tưởng rằng nhân loại nhỏ bé yếu ớt này đã trở thành món ăn nhẹ trong bụng nó.

Nhưng nó không thể ngờ được rằng tốc độ của con mồi trước mắt lại nhanh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Rống rống rống!!!” “Rống rống rống rống!!!” Nó nổi giận, nó thực sự tức giận rồi!

Những nhân loại này quá giảo hoạt, nó muốn giết chết bọn chúng, nuốt hết chúng vào bụng. Con quỷ kéo mạnh hai chân trước trên mặt đất, đôi mắt đỏ như máu ánh lên vẻ tàn nhẫn nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên.
Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, anh ta thực sự cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của câu nói này ở trên người thiếu phu nhân.

Ám bộ của nhà họ Hoắc đã sớm biết Tam gia lấy vợ, mà lại còn lấy người có xuất thân từ gia tộc nhỏ, có khá nhiều người đã bàn luận kín về chuyện này.
Ở bên Tần Nguyễn đã bắt đầu.

Con quỷ nhào đến chỗ Tần Nguyễn, cô thấy rõ tứ chi của con quỷ lóe lên tia sáng sắc bén, chính là ánh sáng phản chiếu từ móng tay của nó.
Tần Nguyễn lùi lại phía sau, nói nhỏ: “Mọi người ra ngoài trước đi, từ từ di chuyển, đừng kinh0 động đến nó.”

Hoắc Xuyên không lên tiếng, anh ta nắm lấy cánh tay của Dung Kính, và nhìn về phía Dung Xương Đình gần như bay mất hồn vía đang đứng bên cạnh giường.
Một đóa hoa cần được Tam gia bảo vệ, và khiến người ta phải thương tiếc.

Hoắc Xuyên không khỏi vuốt mặt thêm lần nữa, sắc mặt của anh ta hơi vặn vẹo.
Con quỷ đang bay vọt lên không trung bỗng rơi vạch xuống đất. Phần thịt không có da của nó rơi xuống đất như một bãi bùn nhão, phát ra âm thanh rất quái dị.

“Ti ti ti!!!”
“Đồ không biết điều!”

Đạo trường ô hừ một tiếng, gã không còn chút thương hương tiếc ngọc nào nữa. Gã nhìn về phía con quỷ đang bò trên đất bằng cả tứ chi kia, rồi lạnh giọng ra lệnh: “Xé nát ả ra cho tạo, ả ta chính là bữa tối nay của mày đấy!”
Biểu cảm trên gương mặt và ánh mắt của đạo trưởng ô khiến cô có cảm giác mình bị mạo phạm.

Cũng khiến cô thấy buồn nôn.
Con quỷ lao tới chỗ Hoắc Xuyên, Dung Xương Đình và Dung Kính ở phía sau Tần Nguyễn. “A a a!!! Đừng ăn tôi!!!” Thấy con quỷ lao về phía mình, Dung Kính hét lên một tiếng thảm thiết. Anh ta nhanh chân chạy lung tung khắp phòng. Lúc chạy vẫn không quên kéo theo ông bố già đang mất hồn của mình. Nhờ có tiếng hét khủng khiếp của con trai mà Dung Xương Đình tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn thấy thứ phía sau, ông ta cũng sợ tới mức hét ầm lên. Hai cha con nhà này chạy, nhưng Hoắc Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ. Thấy quái vật sau lưng không đuổi kịp, Dung Kính dừng lại ở chỗ tủ quần áo. Thấy Hoắc Xuyên không nhúc nhích, anh ta hét lớn: “To con! Chạy mau!!!”

Không chạy là bị quái vật ăn thịt đấy. Hoắc Xuyên cũng muốn chạy lắm, nhưng hiện giờ mọi phương hướng có thể chạy được đều đã bị chặn.
Tần Nguyễn giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn con quỷ, chẳng biết cái gã tà đạo này làm thế nào mà luyện chế ra được thứ buồn nôn như vậy.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, sắc mặt tràn đầy châm chọc: “Muốn giết tôi, phải xem các người có năng lực này hay không đã!”
Ngài ấy có biết thiếu phu nhân đang đối phó với lũ ma quỷ này không?

Tam gia biết rồi có còn xem thiếu phu nhân là một đứa trẻ nữa không?
Roi này đánh trúng vào phần da thịt nhớp nháp của con quỷ. “Rống rống rống!!!” Con quỷ giận dữ, trong miệng phát ra tiếng gào thê lương. Nó không để ý vết thương trên người đang tỏa ra thứ sương mù màu đen mà lao vào tấn công Tần Nguyễn một lần nữa.

Tần Nguyễn nhanh chóng lùi lại, đổi một góc độ khác vung roi lên. Đáng tiếc, lần này có tính sai mục tiêu của đối phương.
Hướng phải là vách tường, đằng sau là góc chết, phía trước thì chui thẳng vào trong miệng quái vật. Giờ chỉ còn mỗi hướng bên trái là có thể chạy được, nơi đó là vị trí của Tần Nguyễn.

Anh ta không thể mang nguy hiểm đến cho phu nhân được, gương mặt của Hoắc Xuyên run run, anh ta cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh đối mặt với con quái vật khủng khiếp trước mắt.
“Dốt nát ngu ngốc!” Đạo trưởng Ô mỉa mai.

Con rối quỷ này của gã là dùng người luyện hóa cùng rắn mặt người mà thành, lực sát thương mạnh
Dung Xương Đình sợ quá bị đứng hình, đừng nói là nhận được ánh mắt của Hoắc Xuyên, đến ngay cả phản ứng cơ bản cũng không có.

Hoắc Xuyên buông cánh tay của Dung Kính ra, đè thấp âm thanh dặn dò: “Cậu đi ra ngoài trước đi.” Sắc mặt Dung Kính đầy lo lắng, anh ta cũng hạ giọng xuống thấp: “Cha tôi...”
Anh ta sống ở nhà họ Hoắc nhiều năm, được chứng kiến đủ loại tra tấn, đến cảnh lột da cũng đã được chứng kiến rồi.

Nhưng không thể so được với con quỷ xấu xí trước mắt, thứ này thật kinh tởm, nó đã trở thành bóng ma tâm lý đời này của anh ta.
Nó há cái miệng đỏ lòm muốn nuốt Tần Nguyễn vào bụng. Tần Nguyễn né đòn, roi vàng nhanh chóng xuất hiện trong tay. Lúc con quỷ lại xông lên, roi vàng cũng vung ra.

“Ba!”
Tần Nguyễn nghiêm nghị hô lên: “Còn lo lắng cái gì, mau chạy tới đây!” Nghe được tiếng gọi của Tần Nguyễn, Hoắc Xuyên lập tức hành động, mà đồng thời con quỷ cũng nhào tới.

Tốc độ của Hoắc Xuyên nhanh gấp mấy lần người bình thường, gần như là trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Động tĩnh này tới quá đột ngột khiến Dung Kính giật mình sợ hãi. “Ôi đệch mợ!!!” Anh ta vừa chửi tục vừa nhảy dựng lên chạy như điên ra đằng sau Hoắc Xuyên. Tần Nguyễn nghe thấy động tĩnh phía sau bèn nghiêng người quét mắt về phía cửa. Ở cửa đứng một người đàn ông thấp bé mặc áo đạo sĩ màu xám. Gã này có gương mặt cực kỳ xấu xí và gian trá.

Ánh mắt tà ác nguy hiểm của đạo trưởng ô nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, gã cất giọng khàn khàn: “Chính mày đã giết lũ rắn mặt người của tao!” Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Bọn họ cũng đã từng tưởng tượng về nữ chủ nhân mà mình sẽ phục vụ trong tương lai là ai. Đó sẽ là một người phụ nữ đầy khí phách cao ngạo lạnh lùng theo kiểu mẫu, hoặc một vị tiểu thư con nhà danh giá, mà cũng có thể là một cô công chúa nhỏ được Tam gia yêu thương, vĩnh viên bảo vệ dưới cánh chim của ngài ấy.

Sau khi nhìn thấy Tần Nguyễn, bọn họ đều nhất trí cho rằng đây là một đóa hoa kiều diễm.
“Tôi chẳng thấy thế nào cả, trên lưng ông gánh lấy cả trăm sinh mạng, ông có thể so được với lệ quỷ rồi. Hôm nay rơi vào trong tay tôi, tôi nhất định sẽ để ông có đến mà không có về!”

Ánh mắt của Tần Nguyễn trở nên hung ác, khí tràng mạnh mẽ phóng ra sự sắc bén, trông cô vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
Con quỷ vừa rồi có hành động thăm dò là do ý của gã, gã thấy rõ trong phòng chỉ có mình Tân Nguyễn là biết về Huyền học, nên ngoài cô ra thì không thể là ai khác.

“Chính ông là người muốn giết ông Dung Xương Đình?”
Cặp mắt đỏ sẫm2 của nó từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi người Tần Nguyễn. Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là cô.

“Ti! Rống rống!!!” Con quỷ dở7 dở ương ương trông vô cùng xấu xí gào thét với Tần Nguyễn. Âm thanh chói tai này nghe vừa kinh khủng vừa đáng sợ.
Roi vàng quấn thanh người nó, lực Minh Thần siết chặt máu thịt của nó đến nỗi nổi lên khói đen dày đặc, mùi thịt cháy khét lẹt nhanh chóng lan tỏa trong phòng.

“Qe!”
“Rầm!”

Anh ta còn chưa tới gần cửa phòng thì cánh cửa bị một lực nào đó đóng sầm lại.
“Ti ti! Rống rống rống!!!”

Con quỷ hưng phấn gào thét, trong miệng nó phát ra âm thanh ti ti giống như rắn, lại giống như dã thú tru lên.
Dung Kính trốn ở phí7a sau Hoắc Xuyên sợ đến mức chửi ầm lên.

Đến ngay cả Hoắc Xuyên, khi nhìn thấy rõ hình dạng kinh tởm của con quỷ kia, khuôn mặt bình tĩ2nh của anh ta cũng dần trở nên tái nhợt.
Cuối cùng gã cũng phát hiện Tần Nguyễn là một người không thể khinh thường, gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, chất vấn: “Rốt cuộc cô là ai?!”

Đạo trưởng Ô bắt đầu cảm thấy bất an.
Con quỷ hé miệng, dùng đầu lưỡi dài khiến người ta kinh dị liếm hàm răng nhỏ tí sắc nhọn của nó.

Hai mắt của nó nhìn chằm chằm vào Hoắc Xuyên, như thể đang nhìn một món ăn vậy.
Phần thịt nảy lên trên người nó, những phần thịt thối rữa đầy mùi hôi thối nồng nặc, gương mặt cực kỳ xấu xí, vừa ác độc vừa đáng sợ.

Thật khủng khiếp, anh ta muốn trở về nhà họ Hoắc, ở bên cạnh phu nhân thật sự quá nguy hiểm.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn. Con át chủ bài cuối cùng của gã cũng bị Tần Nguyễn giải quyết một cách nhẹ nhàng, áp lực mà gã phải đối mặt lúc này là rất lớn.

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn liếc nhìn đạo trưởng Ô đứng ở cửa: “Tôi là ai không quan trọng.” Cô nhấc chân bước từng bước về phía con quỷ: “Ai sai ông giết ông Dung Xương Đình?” Bên trong đôi mắt không có tình cảm của Tần Nguyễn chứa đầy băng giá, sắc mặt của cô hung ác đến đáng sợ.