Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 286: Kẻ ác tự có kẻ ác trị, nguyễn nguyễn tự nhận mình không phải là người



TỐT

Đúng là Dung Xương Đình thực sự đã nghi ngờ ông chủ Lý kia.

Gần đây hai công ty đang tranh giành một mảnh đất, và ông t1a là người có hy vọng giành được quyền sử dụng mảnh đất kia hơn là Tập đoàn Thiên Dung. Xưng hô đạo hữu với một kẻ tà đạo như thế khiến cô cảm thấy thật không biết xấu hổ.

Tần Nguyễn nhìn đạo trưởng Ô từ đầu đến chân bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và kỳ lạ. Cô hơi rủ mắt xuống và nhìn vào tay của đối phương trong giây lát.

Khóe môi Tần Nguyễn hơi cong lên, cô khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai châm
Đây căn bản không nằm trong dự liệu của gã.

Chỉ là một con oắt mà tại sao gã lại liên tiếp bị thua trong tay cô ta, rốt cuộc đối phương nắm giữ loại năng lực gì, đạo trưởng 0 không có cách nào trả lời được.

Khuôn mặt gã dữ tợn, sự không cam lòng và sợ hãi hiện hết lên gương mặt xấu xí của gã.
Gã ân cần nói: “Không dám không dám, tôi chỉ tò mò không biết sư phụ của đạo hữu là người của môn phái nào thôi.”

Tốc độ lật mặt cũng nhanh đấy.

Từ lúc đầu xảo trá đến bây giờ hèn mọn, mọi thứ xảy ra khiến người ta không kịp trở tay. Còn gọi cô là đạo hữu? Xin lỗi cô cũng không dám gật bừa.
Chưa nói đến chuyện thập điện Diêm La dưới âm Phủ có bao xa, mà Minh Vương chính là chủ nhân của Địa Ngục, quản lý luân hồi sinh tử.

Tần Nguyễn là một con người, làm sao có được năng lực lớn như thế. Đây không phải là người si nói mộng nữa rồi, mà phải gọi là ngu dốt. Đạo trưởng Ô cười khẩy vài tiếng, thấy Tần Nguyễn buông lỏng cảnh giác, gã nâng bàn tay súc tích sát khí hắc ám lên tấn công cô.

Tần Nguyễn đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của gã rồi, cơ thể của cô liên tiếp lùi về phía sau, quanh thân bộc phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ.
Cơ thể Tần Nguyễn lơ lửng giữa không trung, cơ thể cô tỏa ra ánh sáng thần thánh, thần thái lạnh lẽo như băng, quanh người cô còn tỏa ra hơi thở mạnh mẽ kinh người khiến người ta phải quỳ xuống phục tùng.

Gương mặt cô xinh đẹp lạnh lùng và không có bất kỳ biểu cảm gì, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, khiến ai nhìn cũng có thể nhận ra cô đang không vui.

Sát khí màu đen trong đòn tấn công của đạo trưởng Ô bị lực Minh Thần bao phủ quanh người Tần Nguyên nuốt chửng ngay lập tức.
Tần N2guyễn đi đến phía trước đạo trưởng Ô, cô liếc nhìn và đánh giá gã. Tương tự như thế, cặp mắt tham lam và nham hiểm của gã đạo sĩ cũng đang0 nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.

“ông muốn giết tôi?” Đôi môi mỏng của Tần Nguyên khẽ hé mở, từ trong miệng buông ra lời nói lạnh nhạt, chọc thẳng vào suy nghĩ chân thật nhất của đạo trưởng

Trên mặt đạo trưởng Ô vội vàng nở một nụ cười thận trọng.
Đoạn đối thoại này truyền vào trong tại đạo trưởng Ô khiến cơ thể gã không ngừng run rẩy. Biết không có cách nào rời khỏi căn phòng này, có vẻ như gã đã buông xuôi và bình tĩnh trở lại.

Đạo trưởng ô quay người, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, cuối cùng dừng ở trên người hai tên Am sai đứng phía trước Tần Nguyên.

Gã cắn răng nói: “Các người không thể mang tôi đi được!”
Đôi môi cô khẽ hé mở, miệng lẩm bẩm.

“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thủ, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh, Tru Tà!”

“Không! Không không không!”
Vốn người thường không thể nhìn thấy ánh sáng vàng của lực Minh Thần, nhưng lúc này tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thấy rõ ràng.

Dung Xương Đình, Dung Kính và Hoắc Xuyên liên tiếp bị Tần Nguyễn làm cho kinh ngạc, sợ hãi. Lúc này, cơ thể cô phát sáng, ánh sáng thần thánh tỏa ra từ Tần Nguyễn khiến bọn họ bất giác muốn thần phục.

Khí tràng của cô quá mạnh mẽ, như bễ nghễ chúng sinh. “Ông muốn tìm chết rồi!”
Đạo trưởng Ô lập tức nói: “Đúng, chính là 2ông ta, ông ta cho tôi ba triệu tệ và nói là muốn mạng của ông, sau khi xử lý xong sẽ còn cho tôi thêm hai triệu nữa!”

“Mẹ!” Dung 7Kính lại chửi bậy: “Chỉ có năm triệu mà muốn mua mạng của cha tao, lão già khốn kiếp kia xem thường ai đấy!”

Dung Xương Đình quát 7lên: “Con im mồm!” Ông ta biết con trai nói thế là vì bất mãn thay cho mình, nhưng sao những lời này nghe lại là lạ thế nhỉ.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đạo trưởng Ô bằng ánh mắt sắc bén và tràn ngập sát khí. Nghe được lời nói của Âm sai, trên mặt đạo trưởng Ô lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Nhưng rất nhanh, nụ cười của gã cứng lại ở trên mặt. Tần Nguyễn dùng lực Minh thần ngưng tụ thành lưỡi đao gió, cắt đứt cuống họng của đạo trưởng Ô.

Tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã hoàn thành.

“Phụt!”
Xung quanh bỗng có tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất, lỗ tai của đạo trưởng Ô khẽ nhúc nhích, sắc mặt gã hoảng sợ, cuống đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.

“Đáng chết! Cửa này sao không mở ra được!” Đạo trưởng Ô hùng hùng hổ hổ, dùng chân đá cánh cửa không mở được. Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lẽo của Tần Nguyễn. “Người này sát nghiệt nặng nề, có thể so sánh được với ác quỷ trong vực thẳm Địa Ngục, mong rằng hai vị âm sai đưa gã xuống Địa Ngục chiêu đãi cẩn thận.”

“Vâng, chúng tôi sẽ bẩm báo lại với Minh Vương.”
Mũi chân của Tần Nguyễn nhẹ nhàng chúc xuống đất, vững vàng đáp xuống mặt đất, lực Minh Thần trên người cô cũng không hề biến mất, cô lạnh lùng nhìn vẻ mặt bối rối của đạo trưởng Ô.

“Cô, rốt cuộc thì cô là ai?!”

Đạo trưởng ô không ngờ sát khí đen đoạt mệnh của gã vừa đụng phải Tần Nguyễn vậy mà lại tan thành mây khói trong tích tắc.
chọc.

Cô cất giọng trầm thấp và chậm rãi: “Sư phụ tôi là Minh Vương, chủ nhân của thập điện Diêm La dưới âm Phủ, tôi có thể đích thân đưa ông đi gặp ông ấy đấy.”

“...” Cơ mặt của đạo trưởng Ô run rẩy. Gã hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Tần Nguyễn, cho rằng đối phương đang qua loa chiếu lệ với mình.
Tần Nguyễn đưa tay vén một sợi tóc vương trên trán ra sau tai. Động tác này có một sự quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.

Sau một hồi vật lộn, trên người cô đổ hồ hôi lấm tấm, hơi dính người. Bầu không khí mù mịt đầy mùi thối rữa xung quanh cũng đầy sức chịu đựng của cô đến giới hạn.

Giọng điệu của Tần Nguyễn trầm xuống, trong lời nói có chút không kiên nhẫn: “Ông còn có thủ đoạn gì nữa?”
Đánh qua đánh lại nửa ngày, đến lúc sắp đưa tên tà đạo này xuống Địa Ngục thì lại nói cho cô biết là không thể thu được.

Cô không chấp nhận kết quả như vậy!

Kẻ ác tự có kẻ ác trị, cô tự nhận mình không phải người tốt, một khi trong lòng đã nổi lên ý muốn giết người thì chắc chắn sẽ hành động.
Máu đen phun ra từ vết thương của đạo trưởng Ô.

Cùng lúc đó, sát khí đen cũng thi nhau tràn ra khỏi vết thương của gã. Ánh mắt Tần Nguyễn hơi sáng lên, sát khí chính là thứ mà cô cần.

Cô không hề do dự mà vươn tay ra, nhanh chóng thu thập sát khí. “Không được!” Mặt của hai Âm sai biến sắc.