Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 292: Hoắc gia



Hoắc Vân Tiêu thu lại nụ cười trên mặt, anh khẽ nhíu mày: “Nguyễn Nguyễn, em không cần làm như thế?

Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, á1nh mắt trầm tĩnh, thẳng thừng tỏ ý không đồng tình với hành động của Tần Nguyễn.

“Tại sao?” Tần Nguyễn không hiểu. Hoắc Tam gia: “Anh đặt nhiệt kế ở tủ đầu giường, từ nay trở đi mỗi ngày em thức dậy lại đo một lần nhé”

“Em biết rồi.” Tần Nguyễn còn chưa hiểu ý tứ của Tam gia.

Chỉ cần cô nghĩ sâu xa hơn một chút là có thể hiểu ngay đây là bước khởi đầu cho cuộc sống chung sau này của họ.
Nhưng thực ra trong lòng cô đang nổi trống.

Cô không thể nói cho đối phương biết về chuyện mình tái sinh, và mọi thứ cô làm cũng chỉ là vì lòng riêng của cô thôi.

Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc Tần Nguyễn, cố ý làm rối mái tóc đang gọn gàng của cô.
Đây chẳng phải là cậu em họ tính tình lỗ mãng của Tam gia, tên gọi là Kiều Hi Doyle gì đó, tên tiếng Trung là Hoắc Kiều Hi sao.

Hoắc Tam gia cao quý lạnh lùng, khí chất hờ hững ngồi ở phía đối diện, gương mặt anh không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Vết thương trên người cậu khỏe rồi?” Giọng nói của Tam gia rất lạnh.
Tác phong làm việc hấp ta hấp tấp, dễ kích động, nóng giận, không kiềm chế được tính tình của mình.

Tần Nguyên đánh giá Kiều Hi, cậu ta mặc bộ quần áo rộng rãi, trên người thoang thoảng mùi máu tươi.

Nghĩ đến khu hình phạt của nhà họ Hoắc cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì, đi vào đấy một chuyến phải chịu không ít tội mới được ra ngoài.
“Để kiểm tra sự thay đổi thân nhiệt của thai phụ trong giai đoạn đầu mang thai. Thể trạng của mỗi người lại khác nhau, thời kỳ đầu mang thai thân nhiệt sẽ tăng khoảng 0,3-0,5 độ, kéo dài trong 15 đến 18 ngày. Đo nhiệt độ cơ thể có thể hỗ trợ cho việc phỏng đoán các kết quả kiểm tra khác. Cho dù nhiệt độ cao hơn hay thấp hơn một chút, tình huống như vậy đều là bình thường, em không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ quan sát một thời gian thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vâng”

Tần Nguyễn đáp lí nhí.
Hoắc2 Vân Tiêu: “Người trong giới Huyền học tu luyện thuật pháp, những việc em làm nhất định sẽ tiêu hao năng lực này. Sức khỏe em vốn không7 tốt, còn đang mang thai, đứa nhỏ cũng cần hấp thu chất dinh dưỡng của em, thường xuyên giúp anh như vậy anh sợ cơ thể của em có nuôi t7hế nào cũng không lại được”

“Sẽ không đâu!” Tần Nguyễn vội vàng giải thích: “Mỗi lần em giúp anh chải vuốt lại cũng chỉ mất có 2mấy phút thôi.”

Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu nghiêm túc, khóe môi khẽ nhếch lên, rõ ràng là không tin lời nói của cô.
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống nhìn thật sâu vào một bên sườn mặt của cô, trên môi anh nở nụ cười thật lâu sau mới đè xuống được.

Ảnh đèn trong phòng tối xuống.

Tần Nguyễn nghe thấy bên cạnh mình có tiếng động vang lên, không lâu sau lại trở nên yên tĩnh.
Tần Nguyễn không trả lời mà lặp lại động tác vừa rồi của anh.

Nhiệt độ cơ thể cô bình thường mà, không có gì thay đổi.

Cô nhìn về phía Tam gia bằng ánh mắt nghi ngờ.
Làm xong chuyện này, anh cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, anh cười nói: “Nguyễn Nguyễn thật bá đạo, anh không dám không nghe theo”

Ý là đồng ý rồi.

Tần Nguyễn nở một nụ cười.
Vẻ mặt u ám của Tam gia tan biến, trên gương mặt điển trai nở nụ cười hiền hòa.

Tần Nguyễn đi về phía anh, Tam gia đứng dậy đón rồi kéo cô ngồi xuống.

Đầu tiên anh sờ lên trán Tần Nguyễn, cảm thấy nhiệt độ bình thường, lúc này mới nắm vuốt ngón tay của cô và dịu dàng hỏi: “Sao em không ngủ thêm một lát nữa?”
Cậu ta như gặp được cứu tinh mà vô cùng hưng phấn hô lên.

Tần Nguyên kinh ngạc nhíu mày, không hiểu hai anh em nhà này đang làm cái gì.

Cô tiếp tục đi xuống cầu thang và nhìn lướt qua vị trí của Tam gia.
Tần Nguyễn vừa đi đến đầu cầu thang thì nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ dưới lầu.

Anh họ?

Không phải là cậu em họ sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, bị Tam gia ném vào khu hình phạt kia đấy chứ.
Chiếc máy tính bảng để ở tủ đầu giường đang phát ra bản nhạc êm dịu đột ngột dừng lại.

Trong phòng ngủ rơi vào im lặng, chỉ còn hai tiếng hít thở yếu ớt khác nhau.

Tần Nguyễn mang theo trái tim hoảng hốt mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cô lập tức thả tay anh ra, cơ thể nhanh chóng lùi về nằm ở bên kia giường, kéo chăn mỏng đắp lên.

“Em buồn ngủ rồi, Tam gia ngủ ngon” Giọng của cô khá bối rối và vội vã.

“Ngủ ngon”
Hô hấp của Hoắc Vân Tiêu thoáng dừng lại trong chốc lát, anh còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã bị câu nói tiếp theo của Tần Nguyễn đánh cho tan nát.

“Giữa chúng ta không có ly hôn chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, Tam gia, anh cần phải hiểu rõ em không muốn ở góa, cũng không muốn con mình sau này gọi người khác là cha, anh có từ chối em cũng vô dụng”

Tần Nguyễn cũng vì sốt ruột nên mới cắn răng nói ra những câu đại nghịch bất đạo như vậy.
Sống lại một đời, tất cả những gì mà cô có thể làm cho người đàn ông trước mặt này, là bảo vệ tính mạng của anh.

Đây cũng là để trả lại ân tình ở kiếp trước của Tam gia đối với cô.

Còn những cái khác thì chờ sinh con xong, cứ sống tốt là được rồi.
Ngày hôm sau.

Tần Nguyễn còn chưa mở mắt, cơ thể đã lăn ở trên giường.

Ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, cô bỗng mở to mắt ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu lộ ra biểu cảm phức tạp, anh khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm vào Tân Nguyễn

Những lời nói trước đó của cô khiến người ta lầm tưởng rằng cô đang tỏ tình.

Những câu nói phía sau, không có ly hôn chỉ có cái chết chia lìa lại làm anh muốn bật cười.
Thực chất Tần Nguyễn không phải là một người quá truyền thống, một mình cô cũng có thể nuôi được con, nhưng chuyện có cả cha lẫn mẹ sẽ mang đến trải nghiệm trưởng thành rất khác cho đứa trẻ.

Vì để tạo cho con mình một tuổi thơ khỏe mạnh vui vẻ, cô sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hoại, dù người này có là Tam gia cũng không được.

Cá cha và mẹ đều là những người không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của trẻ.
Theo ý kiến của cô, nếu có thể được sống lâu dài, ai lại chọn chờ đợi tử vong đến chứ.

Không thể không nói, câu này của cô thực sự đã đả động đến trái tim của Tam gia.

Anh muốn có cả con lẫn Tần Nguyễn.
Anh đã t0ừng tận mắt chứng kiến quá trình một tu sĩ khác tiêu hao sinh lực của chính mình để đổi lấy vài năm tuổi thọ cho người khác.

Người tu sĩ kia đã tầm tuổi trung niên rồi, bảo dưỡng cơ thể mình cũng khá tốt, nhưng sau khi dùng bí thuật đi ngược lại với trời thì chỉ trong nháy mắt là tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn.

Anh không muốn nhìn thấy Tần Nguyễn rơi vào hoàn cảnh như thế.
Tần Nguyễn không nói, nhưng cặp mắt kia lại đang tìm kiếm một lời giải thích từ anh.

Tam gia cũng nắm lấy bàn tay đang kiểm tra nhiệt độ trên trán của cô, anh cười nhẹ giải thích: “Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này em nên quan sát nhiệt độ thường xuyên. Sau này mỗi sáng thức dậy nhớ đo nhiệt độ, viết ra giấy rồi đưa cho bác sĩ xem”

Tần Nguyễn: “Tại sao phải làm vậy?”
Cơ thể Tần Nguyễn khẽ dịch chuyển, đến gần Hoắc Vân Tiêu.

Cô duỗi hai tay nắm lấy tay anh, nói rất chân thành: “Tam gia, em đoán chuyện có sát khí màu đen tuôn ra từ cơ thể anh là do con người tạo thành, đa số chuyện nghịch thiên cải mệnh, trộm trời đổi trụ đều do con người gây nên. Em không biết là kẻ nào đã làm gì với anh, hay là có nội tình gì khác, việc hiện tại em có khả năng làm chính là kéo dài tuổi thọ của anh, em không muốn tương lai không có anh ở bên cạnh em cùng con”

Những lời nói này của Tần Nguyễn không khác gì lời tỏ tình.
Tần Nguyễn thận trọng đi xuống cầu thang, khoảng cách càng gần tầng dưới, cô có thể nhìn ra toàn cảnh phòng khách ở tầng một.

Một mải đầu vàng óng đang nằm trên ghế sô pha cực kỳ thu hút sự chú ý của cô.

Tần Nguyễn rất quen thuộc với mái tóc chói lọi này.
Một căn phòng ngủ vừa lạ vừa quen hiện ra trong tầm mắt cô.

Bên kia giường trống không.

Mùi đàn hương thoang thoáng quanh quẩn bên người khiến Tần Nguyễn nhận thức rõ ràng rằng, nơi này là phòng của Hoắc Tam gia.
Tối hôm qua, cô ngủ cùng giường với anh.

Mặc dù không làm gì cả, nhưng bọn họ đã chung giường chung gối.

Đây là lần thứ hai họ ở cùng một phòng kể từ cái lần ở khách sạn Hoàng Đình.
Anh cũng muốn được nhìn con trưởng thành, nếu là con gái, anh sẽ yêu thương chiều chuộng nó như một cô công chúa. Còn nếu là con trai, anh sẽ bồi dưỡng nó thành gia chủ đời tiếp theo.

Bàn tay đang nắm lấy tay của Tần Nguyễn không khỏi dùng sức siết chặt.

Sự cám dỗ quá lớn khiến anh không thể nào cưỡng lại được.
Có điều... lực Minh Thần?

Anh không hiểu đây là năng lực gì, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ trong đầu.

Tần Nguyễn cau mày: “Thật, chẳng lẽ anh không muốn mãi mãi ở bên cạnh em và con sao?”
Tần Nguyễn chớp mắt nhìn một hồi.

Đã qua chín giờ, cô đã bỏ lỡ bữa sáng mất rồi.

Xốc tấm chăn mỏng trên người, cô đứng dậy xuống giường, xỏ vào đôi dép đi trong nhà rồi bước nhanh vào phòng ngủ phụ bên cạnh.
Cũng không nỡ để một cô bé phải hy sinh như vậy vì anh.

Thấy Hoắc Vân Tiêu thờ ơ, Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Chỗ lực Minh Thần cần tiêu hao khi em giúp anh chải vuốt khí đen bẩn thỉu ẩn chứa trong khí tím, còn chưa bằng một phần nghìn khi em đối phó với lũ ma quỷ đầu”

“Thật à?” Hoắc Vân Tiêu vẫn không tin lắm.
Nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chỉ những người quen biết Kiều Hi mới biết, thằng nhóc này là một phần tử hiếu chiến.

Nghe thấy Kiều Hô hô lên, Hoắc Tam gia không vui nhíu mày.

Đứa em họ này đúng là không hợp mệnh với anh, vừa mới rời khỏi khu hình phạt một cái là lại có thể khiến anh bực mình ngay được.
Anh thấp giọng than thở: “Cô bé à, hiện giờ tính mạng của anh xem như đang nằm trong tay em đấy”

“Thế mới nói anh không thể từ chối em.”

Tần Nguyễn đối diện với đôi mắt tươi cười của Hoắc Vân Tiêu mà mặt không đổi sắc.
Sao anh nghe câu này giống như là đang uy hiếp thế nhỉ.

Phải biết rằng, anh sống gần ba mươi năm rồi mà chưa từng bị người nào đe dọa đầu.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Hoắc Vân Tiêu không hề tức giận, thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút vui mừng.
Trong vòng mười phút, Tân Nguyễn mặc quần áo chỉnh tề đi ra.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, cầm điện thoại rời khỏi phòng.

“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy được, em muốn về Ý, em muốn về nhà, các anh quá tàn bạo, đồ bạo chúa! Anh là siêu bạo chúa!”
Tam gia cầm tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ một cái.

“Nguyễn Nguyễn, bây giờ em là người nắm giữ mạng sống của anh, em là người đứng đầu ở thủ đô này, sau này có thể cưỡi lên đầu anh”

Cứ khi nào Tam gia dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện là Tần Nguyễn lại không nhịn được.
“Chị dâu thật sự đang mang thai?”

Tần Nguyễn gật đầu với cậu ta, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Nhận được câu trả lời, hai mắt của Kiều Hi trừng Hoắc Vân Tiêu: “Anh họ, thế mà anh cũng há miệng được, chị dâu nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em, sao anh có thể ra tay được chứ?”

Cậu ta nói đến đau lòng nhức óc, trong mắt đầy sự lên án cùng chỉ trích.

“Cậu câm miệng cho anh!”