Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 291: Tam gia không nỡ để nguyễn nguyễn phải hy sinh như vậy



Tần Nguyễn cảm thấy mình sắp đầu hàng rồi.

Tam gia chính là một con hồ ly giảo hoạt, người đàn ông này nắm thóp được cô rồi.
Rõ ràng bản chất là một người hờ hững kiêu ngạo, nhưng lại rất nhẫn nại với cô, anh chỉ cần dùng giọng nói nhẹ nhàng gợi cảm xoa dịu cô cvài câu thôi là cô không đành lòng từ chối anh ngay. Cô không thể kể những chuyện này với cha và hai anh của mình. Nhưng ở trước mặt Hoắc Vân Tiêu, cô có thể nói ra cảm thụ của mình mà không cần giữ lại chút nào.

Hoắc Vân Tiêu buồn cười quá, anh nói: “Đã không thích thì vì sao em còn làm, nhà họ Hoắc cũng không phải không nuôi nổi em.”
Tiếng nhạc êm ái dễ nghe vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm giảm bớt căng thẳng trong lòng Tần Nguyễn.

Không ai trong số họ lên tiếng trước.
“Em không biết.” Hoắc Vân Tiêu siết chặt tay cô: “Anh hy vọng em thích đám cưới này, kết hôn là chuyện cả đời, anh không muốn sau này em lại thấy tiếc nuối.”

Trái tim Tần Nguyễn khẽ run rẩy, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Có nghĩa là hôn lễ không phải tổ chức trong thời gian ngắn sao?”
Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười, giọng của anh dịu dàng khó tả: “Chắc chắn phải tổ chức hôn lễ rồi, nhưng Nguyễn Nguyễn à, em phải hiểu rằng sau khi kết hôn với anh thì em chính là người của nhà họ Hoắc, không phải là sự tồn tại đáng xấu hổ nào.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết rồi.”
Thấy Tần Nguyễn vẫn ngồi ở mép giường, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi, nếu em không thấy buồn ngủ thì chúng ta trò chuyện một chút?”

Thần sắc trên mặt Tần Nguyễn đã trở lại bình thường.
“Đã ba lần em bận bịu tới khuya, thậm chí đêm cũng không về ngủ, hình như đều là vì có liên quan đến những thứ kia.”

“Ba lần sao?”Tần Nguyễn không nhớ rõ.
Vừa rồi vẻ mặt của Tần Nguyễn quá nghiêm túc trông rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta muốn bắt nạt, nên anh chỉ muốn nhìn thấy cô gái này thay đổi sắc mặt thôi.

Vì vậy anh giả vờ lơ đãng khoe sắc đẹp, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Thấy cô đang siết chặt ngón tay của mình, Hoắc Vân Tiêu vẫn cảm thấy thương tiếc cô nên chủ động gợi chuyện: “Nguyễn Nguyễn, em muốn tổ chức lễ cưới như thế nào?”

Lễ cưới?
Chủ yếu là anh lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Tần Nguyễn, cơ thể của cô không khỏe lắm.

Tần Nguyễn lắc đầu: “Em làm vì lý do khác.” “Không phải là bởi vì tiền?” Hoắc Vân Tiêu hơi nhíu mày, sắc mặt hơi ngạc nhiên. “Không phải.” Tần Nguyễn phủ nhận.
“Đúng vậy.” Tần Nguyễn nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Rất quan trọng.”

Có quan hệ đến chuyện sống chết của cô và con, cũng liên quan đến việc người đàn ông trước mặt có thể sống lâu trăm tuổi hay không.
Cô tháo dép đi trong nhà rồi nằm xuống bên còn lại. Trên chiếc giường khổng lồ, khoảng cách giữa hai người còn có thể nằm thêm một người nữa. Biết hành vi của Tần Nguyễn nhìn có vẻ tự nhiên đấy, nhưng thật ra trong lòng lại đang rất căng thẳng, Hoắc Vân Tiêu cũng không đột ngột đến gần cô.

Anh dựa người vào đầu giường, cầm chiếc máy tính bảng để trên cái bàn cạnh giường lên, bật một bản nhạc không lời nhẹ nhàng.
“Đang nói chuyện nghiêm túc đấy.” Tần Nguyễn rút tay ra nhưng không rút được, sắc mặt cô hơi xấu hổ. “Không phải chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy à.”

Hoắc Vân Tiêu rất thích biểu cảm sinh động trên gương mặt của Tần Nguyễn, khiến anh nhìn mà trong lòng dâng lên một loại vui sướng khác.
Tốt nhất phải thật khó quên, đến một ngày nào đó khi anh không còn trên đời này nữa, Tần Nguyễn sẽ có thể nhớ đến sự tồn tại của anh bằng lễ cưới hoành tráng này.

Hoắc Vân Tiêu sẽ không nói cho Tần Nguyễn nghe những lời này, anh không muốn sau này Tần Nguyễn bị những người đàn ông khác mê hoặc.
Anh có kiên nhẫn, kiểu gì cũng sẽ đợi được đến ngày Tần Nguyễn thẳng thắn với mình.

Tần Nguyễn buông lỏng tay, cô trở tay và nắm lấy những ngón tay thon dài của anh: “Lúc trước nhân anh ngủ, em đến bên giường của anh cũng là có nguyên nhân.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của cô mà khẽ thở dài: “Lần thứ nhất là ở nhà của ảnh để Tiêu, lần thứ hai là ngủ lại nhà của thầy trò họ Kiều, còn lần thứ ba chính là lần này ở chỗ của cha con nhà họ Dung. Nguyễn Nguyễn, em là một cô gái, cho dù có thể nhìn thấy những thứ kia nhưng cũng không thể đến mức si mê như thế này được, rốt cuộc là em thích đối phó với những thứ đó đến mức nào?”

Tam gia thật sự không hiểu nhiều về chuyện này.
Nếu không phải cô tự mình đa tình, thì hẳn là vừa rồi Tam gia đang thả thính acô, hoặc là quyến rũ cố đúng không.

Sự thật chứng minh Tần Nguyễn không hề nghĩ nhiều, nhưng Hoắc Vân Tiêu chỉ là đang trêu chọc cô mà thôi.
Nhưng chỉ một giây sau, trái tim của cô lại vì lời nói của Tam gia mà giật thót. “Hình như Nguyễn Nguyễn rất thích giao tiếp với ma quỷ?” Cơ thể Tần Nguyễn nằm thẳng băng, bàn tay đang để ở trong tay của Tam gia cũng bất giác nắm chặt.

Hoắc Vân Tiêu dường như không phát giác ra sự khác thường của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyên, mang theo ý trấn an.
Hoắc Vân Tiêu đi vào phòng tắm mà vẫn chưa hề buông nụ cười trên môi. Nửa tiếng sau.

Hoắc Vân Tiêu đi ra, anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu sâm panh. Tóc của anh trông rất mềm mại, thoạt nhìn có vẻ vừa được sấy trong phòng tắm. Trong lúc anh đi tắm, Tần Nguyễn cũng vào phòng ngủ phụ tắm rửa. Sau khi đánh một trận ở nhà họ Dung, trên người cô vẫn còn lưu lại mùi thịt thối thoang thoảng.
Trước khi Hoắc Vân Tiêu đề cập đến chuyện lễ cưới vào tối nay, Tần Nguyễn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cô và anh đã đi đăng ký, thì cũng coi như là kết hôn rồi.
Chỉ cần có cô ở đây một ngày, chắc chắn cô sẽ không để Hoắc Vân Tiêu chết sớm như kiếp trước.

Cho nên vì tuổi thọ của mình, vì muốn được ở bên con lâu dài, và cũng là vì để Hoắc Vân Tiêu sống thọ đến lúc chết già, cô nhất định phải đối phó với lũ ma quỷ lâu dài.
“Được rồi.” Hoắc Vân Tiêu không cần phải nhiều lời nữa.

Anh bỏ qua chút không hài lòng nảy sinh trong lòng vì Tần Nguyễn không chịu thẳng thắn với mình. Ai cũng có bí mật, sở dĩ Tần Nguyễn không nói cho anh biết là vì anh còn chưa tới mức có thể làm cho cô tin tưởng.
Mà dù có là vì nguyên nhân khác thì cô cũng không thể nói cho anh biết được.

Hoắc Vân Tiêu nhận thấy cô không muốn nói thì bèn hỏi: “Đã không phải vì sở thích, cũng không vì tiền, vậy em có lý do rất quan trọng nhất định phải làm như thế sao?”
“Vậy thì hoãn lại đi, hoặc là đợi sinh con xong.” Tần Nguyễn có ý kiến riêng của mình. Một khi cô và Hoắc Vân Tiêu cử hành hôn lễ, toàn bộ thủ đô đều sẽ biết thân phận của cô.

Những gia tộc nổi tiếng và danh giá như nhà họ Hoắc luôn bị nhiều thế lực dòm ngó.
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi cười, trong mắt nổi lên một tia vui vẻ. Đôi mắt trong veo xinh đẹp của Tần Nguyên lóe lên tia nhìn ngây thơ và kinh ngạc, khiến người đối diện nhìn thấy mà trong lòng hơi nóng.

Tam gia đè xuống cảm giác thích thú trong lòng, anh bình tĩnh đi tới bên kia giường, kéo tấm chăn mỏng ra và nằm xuống.
Anh chưa hề nói rằng bắt buộc phải tổ chức hôn lễ, nhưng lời nói này đã khẳng định rõ ràng với Tần Nguyễn rằng, hôn lễ nhất định phải được cử hành.

Vẻ mặt của Tần Nguyễn biểu thị cô đã hiểu rõ, cô nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhà họ Hoắc phải khác, mối quan hệ giữa họ phải được công khai. “Vậy thì thế nào cũng được, em không có ý kiến gì.” Giọng của Tần Nguyễn khá lạnh nhạt hờ hững, trong lời nói không hề có bất kỳ sự mong chờ nào đối với lễ cưới.
Về phần lễ cưới, đối với cô mà nói cô cũng không có nhu cầu lắm, có thể nói là có cũng được mà không có cũng không sao.

Thấy cô vẫn còn tra tấn ngón tay mình, Tam gia không đành lòng nhìn tiếp. Anh nắm lấy tay Tần Nguyễn và hỏi: “Em không nghĩ tới vấn đề này à?”
Lúc trước anh cũng biết một ít thông tin từ Linh Hư Tử, có rất ít phụ nữ thực sự bước chân vào giới huyền học.

Và phần lớn bọn họ đều có mệnh âm, lâu dài tiếp xúc với lũ ma quỷ kia không chỉ có ảnh hưởng đối với cơ thể mà còn sẽ ảnh hưởng đến số mệnh, cũng chính là tuổi thọ của họ.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở bên giường của Hoắc Tam gia, đếm ngón tay chờ người trong phòng tắm đi ra. Nghe thấy tiếng của phòng tắm mở ra, cô lập tức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Tam gia và cô chạm nhau, phát hiện cả hai đều đang mặc bộ đồ ngủ màu sâm panh, trên mặt họ thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
Tần Nguyễn mới bao nhiêu tuổi chứ, mà lần trước cùng Lục Hàn nói chuyện với vong hồn của nạn nhân, gương mặt không đổi sắc và dáng vẻ thờ ơ của cô khiến anh có ấn tượng rất sâu.

Nếu là một người bình thường, ngay cả cô gái can đảm nhất cũng phải khiếp sợ khi đối mặt với những thứ kia.
Tần Nguyễn cũng không biết trò đùa xấu của anh, cô cố ý xụ mặt, nghiêm túc nói: “Tam gia, khí tím và khí đen trên người anh quấn lấy nhau quá chặt, cả hai tuy tương khắc nhưng lại không thể tách rời, tạm thời chỉ có thể đồng sinh cộng tử.”

“Một thiện một ác?” Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu khá lạnh nhạt.
“Đúng vậy, đây là hôn lễ của anh và em, anh hy vọng em có thể cảm thấy hạnh phúc mà không phải là chỉ qua loa cho xong. Nếu em không muốn tổ chức lễ cưới quá sớm thì chúng ta có thể hoãn lại cho đến khi em muốn, và anh có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của em về hôn lễ.”

Tần Nguyễn dù sao cũng vẫn còn nhỏ tuổi, trong lòng anh muốn tổ chức cho cô một đám cưới long trọng và độc nhất vô nhị, để cô sẽ không bao giờ quên.
“Không phải em coi trọng sắc đẹp của anh à?”

Hiếm khi thấy Tam gia chủ động nói đùa, anh giơ tay sờ vào mặt của Tần Nguyễn, giọng điệu trêu chọc.
Anh không có tình cảm đặc biệt sâu đậm với cô, nhưng chung quy lại thì anh cũng có ham muốn chiếm hữu đối với người phụ nữ của mình.

Và anh sẽ không bao giờ nói cho Tần Nguyễn biết về tâm tư riêng này của mình.
Sau này cô đi thu thập sát khí, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà khó tránh khỏi gặp phải các loại rắc rối.

“Được, đều tùy em.” Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu rất dịu dàng, vẻ mặt đầy dung túng. Cơ thể Tần Nguyễn thả lỏng.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu: “Nhất định phải tổ chức lễ cưới sao?”

“Em là vợ của Hoắc Vân Tiêu anh, là Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc.” Giọng của Tam gia trầm thấp.
Mà trùng hợp làm sao.

Tần Nguyễn tắm rửa xong thay bộ áo ngủ lại cùng một kiểu với Hoắc Vân Tiêu, cùng là áo lụa màu sâm panh.
Ví von như thể cũng không sai, Tần Nguyễn gật nhẹ đầu.

“Khí tím và khí đen không thể cùng tồn tại, nếu không về lâu về dài sẽ tiêu hao hết tuổi thọ của anh. Giữa bọn chúng nhất định phải có một kẻ sống, kẻ kia chết. Một khi khí tím bị khí đen cắn nuốt hết,