Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 290: Hoắc phu nh n, em còn nợ anh một lời giải thích



Hoắc Vân Tiêu cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra giữa anh và Tần Nguyễn không có ai đúng

ai sai. “Em không hề!”

Tần Nguyễn lập tức phản bác.
Kể từ khi biết cô có thai, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm những chuyện xấu hổ khó tả kia.

Nhưng có lẽ là bởi vì đêm nay quá oi bức, mà cũng có thể là bởi vì vẻ mặt có chút bối rối của Tần Nguyễn quá đáng yêu khiến tâm tình của Hoắc Vân Tiêu hơi phập phồng không yên.
Hoắc Vân Tiêu vén phần tóc ở bên tai ra sau tai cô, anh còn lơ đãng véo nhẹ dái tai của cô.

Anh không thể không thừa nhận rằng, Tần Nguyễn thực sự rất đẹp. Trong vẻ đẹp của cô có một nét hồn nhiên không thể xóa nhòa dù đã trở thành đàn bà.
Tần Nguyễn cảm thấy khó hiểu trước một loạt hành động tránh đi này của anh.

Hai mắt Tam gia hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao trên chân Tần Nguyễn, giọng anh khá bình tĩnh: “Nếu em đã không buồn ngủ thì chúng ta tâm sự một lúc?”
Trong lòng Tần Nguyễn có dự cảm không ổn. Cô cũng không biết nó là cái gì, chỉ cảm thấy có nguy hiểm thôi. Hoắc Vân Tiêu sắp xếp lại cảm xúc của mình và bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của Tần Nguyễn.

Giọng nói của anh hàm chứa một chút ý cười: “Tâm sự về đám cưới của chúng ta, về chuyện tại sao sau khi anh ngủ em lại đến chỗ anh, không phải là em làm chuyện gì không muốn cho người khác biết đấy chứ.”
Nhưng anh chuyển chủ đề quá nhanh, khiến nỗi thấp thỏm trong lòng cô cũng dần dần biến mất.

Anh không phát hiện ra điều gì thì tốt, nếu Hoắc Vân Tiêu tiếp tục truy cứu thì cô cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.
Tần Nguyễn nắm lấy áo sơ mi của Hoắc Vân Tiêu, cô không tiếp tục giãy giụa đòi xuống đất nữa mà thành thật dựa vào trong ngực anh.

Hoắc Vân Tiêu ôm cô trở về phòng ngủ, nhưng không phải về phòng ngủ phụ, mà là đặt cô ở chiếc giường lớn của anh.
Sau khi uống hết một bát canh nóng hôi hổi, sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần của cô cũng được giải

tỏa.
Trên môi anh nở nụ cười, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi vậy.

Tần Nguyễn cho là mình giả vờ rất hoàn hảo, không khiến người đàn ông trước mắt nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng cô lại không biết, ở thời điểm cô lên tiếng giải thích thì Tam gia đã xác nhận là cô đang nói dối rồi.
Anh đưa tay sờ lên khuôn mặt có chút bối rối của cô, khóe môi anh cong lên: “Em còn buồn ngủ không?”

“Cũng không quá buồn ngủ ạ.” Cơn buồn ngủ của Tần Nguyễn sớm chạy mất hết ngay khi cô được đặt lên chiếc giường không phải của mình.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay sờ lên mái tóc của Tần Nguyễn, rồi chậm rãi chuyển đến phần tóc ở bên tai cô. Phần tóc ở bên tai của Tần Nguyễn vì quá ngắn nên không thể buộc gọn lại được.

Hôm trước vì hỏi Hoắc Xuyên về chuyện của nhà họ Tô mà anh đã quên mất chuyện tóc của Tần Nguyễn.
Ngoại hình và thân hình của Tần Nguyễn, cũng như tính cách hoang dã đã được kiềm chế trên người cô, đều đã bị Hoắc Vân Tiêu chứng kiến hết.

Anh biết rõ cô gái này hấp dẫn như thế nào.
Trông cô bình tĩnh đến mức gần như không thể nhìn thấy bất cứ điều gì không đúng ở cô.

Hoắc Tam gia để canh ra bát đưa cho Tần Nguyễn, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười dịu dàng: “Nhân lúc còn nóng em uống đi, nếu em ra chậm thêm một tiếng nữa là hiệu quả của dược liệu bên trong canh sẽ bị giảm bớt đi nhiều.”
Tam gia kéo tay cô và chơi đùa đầu n0gón tay của cô: “Sau này có chuyện gì thì cố gắng làm lúc ban ngày, nếu thật sự không tiện thì cũng không nên quên ăn cơm. Anh không hạn chế sự tự do của em, nhưng em phải chăm sóc tốt sức khỏe của mình.”

“Em biết rồi.” Giọng Tần Nguyễn buồn buồn.
Bên trong đôi mắt đào hoa trìu mến của Tam gia hiện ra tình cảm dạt dào.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Bà Hoắc, anh tin em không làm chuyện gì xấu với anh, nhưng anh nghĩ em cần giải thích một chút về việc vì sao lại đến chỗ anh lúc anh đang ngủ.”
Người đàn ông xấu xa này, vừa rồi chỉ là đang trêu chọc cô thôi. Tần Nguyễn cũng hơi giận: “Em có thể từ chối trả lời chứ?” “Cô bé, em cảm thấy thế nào?”

Hoắc Vân Tiêu xoa nhẹ cái cắm trắng trẻo của Tần Nguyễn, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
Cô bé ngốc nghếch như vậy, dù đã phải vật lộn ở khu tây bẩn thỉu trong suốt 18 năm, nhưng cô vẫn giữ được một phần ngây thơ chân thành cực kỳ đặc biệt. Sự ngây thơ ấy của cô cực kỳ sạch sẽ, dám yêu dám hận, tâm tư đơn giản. Tần Nguyễn như vậy rất tốt, tốt đến mức khiến cho Hoắc Vân Tiêu cảm thấy có chút thương tiếc.

Anh lại ôm Tần Nguyễn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đường về nhà còn rất xa, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát nhé?”
Tần Nguyễn ăn ngay nói thật. Cô vùng vẫy trong vòng tay của Hoắc Vân Tiêu: “Thả em xuống đi.” “Đừng nhúc nhích.” Giọng Tam gia hơi trầm xuống: “Còn chưa đến hai bước nữa, để anh ôm em về phòng.”

Lúc ở trên xe Tần Nguyễn ngủ rất say, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn được một chút.
Tần Nguyễn không từ chối, cô dựa đầu vào vai Tam gia và nhắm mắt lại, đầu óc trở nên chậm chạp trống rỗng.

Đến chính cô cũng không phát giác được mình đang vô thức ỷ lại và tin tưởng vào Tam gia.
Ở kiếp trước, đúng là cô đã gặp Tam gia đưa Hoắc Khương đến nghĩa trang núi Vạn Bảo, nhưng kiếp này thì đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt ông ta.

“Không biết ạ, em có nghe Hoắc Chi nhắc qua một lần thôi.” Hai mắt Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hộp giữ ấm trong tay Hoắc Vân Tiêu, ánh mắt lộ vẻ chờ mong thèm thuồng.
Ý thức được tình hình không ổn, anh thả bàn tay đang nắm lấy dái tai của Tần Nguyễn và lùi lại hai bước.

“Sao vậy?”
Tần Nguyễn đặt chiếc bát không lên kệ trong xe, cô thuận miệng đáp.

Tâm tư của cô lúc này không có cách nào đặt ở trên mái tóc, cô vẫn luôn lo lắng chuyện vừa rồi mình thốt ra tên của Hoắc Khương có thể khiến Hoắc Vân Tiêu phát hiện ra điều bất thường hay không.
Tính cách của Tần Nguyễn quá đơn giản, người khác tốt với cô một phần, cô cũng đều ghi tạc trong

lòng.
“Muốn!” Vừa nói xong là bụng của Tần Nguyễn réo lên liền. Cô không hề đỏ mặt giống như những cô gái bình thường khác, mà là mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu.

Cặp mắt kia như biết nói chuyện, dường như đang hỏi Tam gia canh đẩu canh đâu, em muốn uống ngay lập tức.
Tam gia cho là cô vẫn còn đang dỗi nên dịu dàng xoa đầu cô.

“Hôm nay anh không nên hung dữ với em, đừng tức giận, anh mang canh đến cho em này, em có muốn uống một chút không?”
Vận mệnh để1 cho bọn họ đột phá một loại giới hạn nào đó, và Tần Nguyễn chính là trách nhiệm của anh.

Anh có nghĩa vụ bảo vệ cô 2thật tốt, bao gồm cả đứa trẻ trong bụng cô.
Giờ thấy Tần Nguyễn còn chưa sửa lại, Tam gia bèn nói: “Ngày mai thức dậy để anh gọi người sửa lại tóc cho em nhé?”

“Vâng.”
“Tam gia?”

Tần Nguyễn ngồi ở trên giường, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đầy vẻ khó hiểu. Cô đang ở trong phòng ngủ phụ mà, tại sao Tam gia không đưa cô trở về đấy. Hoắc Vân Tiêu cởi cúc áo sơ mi thứ hai ra, anh đứng ở bên giường, dùng ánh mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn hỏi: “Tâm sự cái gì ạ?”

Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua chiếc đồng hồ treo trên tường, đã quá 12 giờ. Giờ này người bình thường đều đang ngủ rồi, nửa đêm nửa hôm bọn họ có thể trò chuyện cái gì chứ.
Có trời mới biết, cô không làm gì quá đáng ngoại trừ việc chải vuốt sát khí màu đen trên người anh.

Hoắc Vân Tiêu đến gần Tần Nguyễn, anh khom người, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo nắm lấy cằm của cô rồi khẽ nâng lên.
Vừa rồi anh bị trượt chân nên động tác có hơi mạnh, chính vào lúc này Tần Nguyễn tỉnh.

“Cơ thể bỗng có cảm giác rơi xuống khiến em hơi sợ.”
Hoắc Vân Tiêu nhớ, vừa rồi lúc đón cô ở nhà họ Dung, khuôn mặt nhỏ của Tần Nguyễn tái nhợt trông rất mệt mỏi.

Anh không hỏi Tần Nguyễn làm cái gì, nhưng anh biết cô đang đối phó với lũ ma quỷ. Anh cảm thấy mình cần tìm chút thời gian để nói chuyện tử tế với cô.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay thả ống tay áo sơ mi đã xắn lên đến khuỷu tay xuống, anh thản nhiên nói: “Không cái gì? Không tới tìm anh sau khi anh ngủ, hay là không làm chuyện gì xấu với anh?”.

“... Không làm chuyện gì xấu ạ.” Sắc mặt Tần Nguyễn hơi nhăn nhó. Rõ ràng những gì cô làm cũng là vì muốn tốt cho Hoắc Vân Tiêu. Làm sao nghe anh nói lại giống như cô muốn làm gì anh sau khi anh ngủ say vậy.
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, anh nhìn thấy rõ sự biến hóa trên gương mặt của cô mà trong lòng cười thầm.

Trên người cô bé này còn rất nhiều bí mật, anh đang chờ ngày đối phương chủ động thẳng thắn với mình.
Hoắc Chi, Hoắc Xuyên và Hoắc Khương sẽ không bao giờ nhắc đến nhau ở trước mặt người khác. Đối với Hoắc Chi mà nói, Hoắc Khương giống như bậc cha chú trong nhà, ông ta đã tự mình nuôi dưỡng Hoắc Chi nên tình cảm giữa họ cũng khác.

Mặc dù bây giờ Tần Nguyên đã là vợ của anh, nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc đến trung tâm nội bộ của nhà họ Hoắc.
Vừa rồi Hoắc Vân Tiêu cởi ba cúc áo, nên cô nhìn thấy rõ cảnh đẹp bên trong.

Dù sức khỏe của Tam gia không được tốt, nhưng anh vẫn là một người đàn ông thân cao mét tám mấy, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo.
Khoảnh khắc đối phương quay đầu, Tần Nguyễn thấy rõ khuôn mặt thật của người này. Cô buột miệng: “Hoắc Khương?” Hoắc Khương thoáng kinh ngạc. Ông ta cung kính cúi đầu với Tần Nguyễn: “Phu nhân.” “Nguyễn Nguyễn biết chú Khương?”

Hoắc Vân Tiêu mở nắp hộp giữ ấm, anh hỏi mà không ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên anh mang Hoắc Khương tới gặp Tần Nguyễn, theo lý mà nói thì cô không thể biết Hoắc Khương mới đúng.
Tần Nguyễn nghe vậy, trong não lập tức phát ra cảnh báo nguy hiểm.

Xong đời!
Ám vệ của nhà họ Hoắc mặt ngoài rất cung kính với Tần Nguyễn, nhưng họ sẽ không trung thành với cô.

Dưới ánh mắt cười của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn uống từng ngụm canh một.
Khu nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn tỉnh lại trong cảm giác chợt hẫng một cái. Cô từ từ mở đôi mắt mê mang, trong mắt toát ra vẻ kinh hoàng.

Tam gia đang ôm cô lên lầu cúi đầu xuống, giọng anh dịu dàng mang theo sự áy náy: “Anh đánh thức em à?”
Anh nhìn ra được Tần Nguyễn đang rất mệt mỏi, và biết rằng có thể cô cần được nghỉ ngơi.

“Vâng.”
Bên trong sự ngây thơ lại thoáng bộc lộ ra sức hấp dẫn khó cưỡng, và sự quyến rũ ấy là do anh tự mình ban cho cô.

Hai khí chất trái ngược với nhau như vậy khiến đàn ông không thể từ chối, cũng làm cho người ta không nhịn được mà có những ý nghĩ kỳ quái.
Anh không cho Tần Nguyễn cơ hội từ chối nên đứng dậy đi về phía phòng tắm. “Chờ anh tắm rửa xong đi ra, hy vọng bà Hoắc có thể cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Nhìn anh đi vào phòng tắm, Tần Nguyễn cảm thấy nhịp tim của mình đập hơi nhanh.
“Vâng, Tam gia.”

Người kia cầm hộp giữ ấm tinh xảo mà Tần Nguyễn rất quen thuộc, thành thạo đặt vào trong tay Tam gia.
Vừa rồi Tần Nguyễn thấy rõ đường vẫn cơ bụng trên người anh, nhìn có vẻ không sâu lắm nhưng thật ra rất có lực bộc phát.

Hai mắt Tần Nguyễn mở to, cô che trái tim đang đập quá nhanh của mình. Giờ khắc này, cô mới rõ ràng nhận thức được cô đã kết hôn với Tam gia, bọn họ là vợ chồng. Cô là vợ của Tam gia, và anh cũng là chồng của cô. Bọn họ là vợ chồng hợp pháp.