Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 289: Hoắc tam gia là ông chồng kiểu cha hệ, nguyễn nguyễn không sai



Ba chữ khu hình phạt vừa được thốt ra một cái là cơ thể Hoắc Chi khẽ run lên ngay, cô ta lập tức quay người lên xe.

Đời này cô ta kkhông bao giờ muốn quay lại khu hình phạt nữa. Đối với Hoắc Chi mà nói, cho dù Hoắc Xuyên gặp phải chuyện gì thì cũng không thể kinh khủncg bằng khu hình phạt. Tần Nguyễn nhìn ra ngoài, ánh mắt cô dừng lại ở chỗ hai cha con nhà họ Dung đang đứng ở cửa. Hai cha con nhà này cũng đang nhìn cô.

Tần Nguyễn cất cao giọng: “Đêm nay hai người đều gặp phải ác quỷ, bị lây dính khí âm sát nên ban đêm rất dễ hấp dẫn những con quỷ khác, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên ít ra đường vào buổi tối. Tối nay hai người muốn đi đâu, có cần đi nhờ xe một đoạn không?”
Tần Nguyễn nâng cánh tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ phần lông mày hơi cau lại của Hoắc Vân Tiêu.

Cô đau lòng nói: “Tam gia đừng nhíu mày, xấu lắm.”
Dung Kính vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Cần! Cần!!!”

Anh ta bỏ qua người đàn ông ngồi cạnh Tần Nguyễn, đang bị cô nghiêng người đè lên và chỉ để lộ ra một bên sườn mặt trầm tĩnh.
“Đừng khách sáo.” Tần Nguyễn rụt người lại, tiện thể kéo cửa kính lên. Cô leo xuống khỏi người Tam gia, ngồi sang một bên và chỉnh đốn lại quần áo hơi xốc xếch của mình.

Cái mũi của Tam gia khẽ cử động, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, anh hỏi: “Trên người em có mùi gì vậy?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Hoắc Vân Tiêu không khỏi có chút xúc động. Cô bé này thật là không để cho người ta bớt lo được.

Ở trong mắt của Tam gia, Tần Nguyễn không hiểu chuyện gì cả, cô không biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của mình sẽ ảnh hưởng đến việc sau này có phải chịu đựng sự hành hạ như thế nào.
Thấy Hoắc Chi lên xe, khuôn mặt thô ráp của Hoắc Xuyên lộ ra một nụ cười.

Ở phía trước, chiếc xe màa Tam gia và Tần Nguyễn đang ngồi bỗng hạ cửa kính xe xuống.
Tam gia tựa cằm lên đầu Tần Nguyễn, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô bé, đây là lần thứ ba buổi tối em không về nhà. Mà đêm nay thậm chí em còn không ăn cơm, em có biết tình trạng cơ thể hiện tại của mình không?”

Không đợi Tần Nguyễn trả lời, anh lại thở dài lần nữa: “Em bây giờ là phụ nữ có thai, trong bụng có đứa bé, trong thời gian mang thai thì ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất, em còn bị bệnh thiếu máu nữa, vậy mà em lại chà đạp sức khỏe của mình như vậy? Tuổi em còn nhỏ nên sinh con nguy hiểm hơn so với người khác, em có nghĩ tới những thứ này không?”
Vốn nên là con cưng của ông trời, nhưng không biết vì lý do gì mà tuổi thọ lại bị hao tổn.

Với Hoắc Vân Tiêu, ban đêm là thời gian tốt nhất để anh hồi phục sức khỏe, nhưng cũng là lúc tuổi thọ của anh bị trôi đi một cách nhanh chóng, và là lúc cơ thể anh suy yếu nhất.
Đối với phụ nữ, mang thai là một việc rất vất vả, giống như đánh một trận chiến vậy.

Trong y học, đau đớn được chia làm 12 cấp độ, mà đau đẻ của phụ nữ được liệt vào dạng cơn đau cấp 10.
Tần Nguyễn nói bọn họ sẽ còn gặp phải quỷ, chuyện này có thể so sánh với việc Trái đất nổ tung, thật quá kích thích, quá kinh khủng!

Nếu anh ta và cha lại đụng phải thứ đó, không có Tần Nguyễn ở bên cạnh thì chắc chắn không thể có may mắn thoát thân lần nữa.
Người này vừa thấy mặt đã làm mặt lạnh với cô, còn biết rõ cô đang ở đâu, mặc dù trong lòng Tần Nguyễn có chút tức giận, nhưng những thứ này đều chẳng bằng cảm giác đau lòng khi cô thấy anh nhíu mày.

Đúng vậy, Tần Nguyễn đau lòng. Hoắc Tam gia nhìn như có mọi thứ trong tay, nhưng nào ai biết được tính mạng của anh đang gặp nguy hiểm.
Những đau đớn mà phụ nữ phải đối mặt khi sinh nở, kể cả đàn ông cũng không thể chịu đựng được. Tam gia thực sự lo lắng cho Tần Nguyễn, không chỉ là sự nguy hiểm khi sinh nở, mà còn là giai đoạn nguy hiểm trong ba tháng đầu, và phạm vi chịu đựng của cơ thể cô sau khi đứa bé trong bụng lớn lên. Tần Nguyễn ghé vào trong ngực Tam gia, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh, trong mắt cô ánh lên vẻ áy náy.

Cô không quên rằng mình đang mang thai, nhưng lại quên mất ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm. Trong đầu cô bây giờ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sát khí.
Đương nhiên, độ mẫn cảm với đau đớn của mỗi người là hoàn toàn khác nhau, cho nên có một số người có thể cảm thấy ít đau hơn.

Nhưng dù nặng nhẹ thế nào, thì chỉ cần người phụ nữ đi sinh nở là không thể tránh khỏi phải chịu đựng cơn đau đó.
Xe bắt đầu chuyển động, nhưng dáng người tao nhã của anh lại bất động. Tần Nguyễn chỉnh xong quần áo, cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật đang chuyển động bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút ấm ức.

Bên trong toa xe rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, bầu không khí trở nên đặc quánh lại. Một lúc lâu sau, trong xe vang lên một tiếng thở dài trầm thấp. Tam gia nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt bất đắc dĩ, giọng điệu có chút thất bại: “Tần Nguyễn, đây là lần thứ ba rồi, em có để tâm tới ý kiến của anh không?”
Hoắc Vân Tiêu nghe ra Tần Nguyễn xuống nước, bèn nhấc tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô.

Không để ý đến mùi vị khác thường trên người Tần Nguyễn, anh kéo cô vào lòng mình và nhẹ nhàng ôm cô.
Cô bèn nói ngắn gọn với cha con nhà họ Dung: “Vậy hai người lên xe đi, chiếc xe ở đằng sau còn trống.”

“Cảm ơn Tần tiểu thư.” Dung Xương Đình nói rất chân thành.
Lúc vừa rồi anh đã ngửi thấy rồi, trên người Tần Nguyễn có một thứ mùi rất quái dị. Giống như mùi thịt thối bị nướng qua vậy, rất hôi. “Mùi thịt thối.” Tần Nguyễn trả lời rất thẳng thắn.

Dường như nghe ra sự hơi khó chịu trong giọng nói của Tần Nguyễn, Tam gia thả lỏng cơ thể và lười biếng dựa vào lưng ghế.
Kiếp này lại nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt Hoắc Vân Tiêu, nhớ lại sự dung túng anh dành cho mình, trong lòng Tần Nguyên cảm thấy rất khó chịu.

Sự chua xót ập đến khiến nỗi tủi thân trong lòng cô tan biến trong phút chốc.
này.

Cũng biết sức khỏe của anh yếu đến mức nào, yếu đến mức cứ gặp trái gió trở trời là sẽ đổ bệnh.
Vì sự an toàn của tính mạng, tất nhiên là phải đi cùng với càng nhiều người càng tốt rồi, mà đưa được bọn họ đến nơi an toàn thì không thể tốt hơn.

Tần Nguyễn nhận thấy hơi thở của Tam không đều, hai chân ở bên dưới cánh tay của cô hơi căng cứng.
“Cái gì lần thứ ba cơ?” Tần Nguyễn nhìn lại, không biết anh đang nói cái gì. Tuy nhiên, trước ánh mắt bất đắc dĩ và mệt mỏi của Tam gia, trong lòng cô bỗng thấy không thoải mái.

Ở kiếp trước, cô đã từng nhìn thấy vẻ mặt bất lực, tự trách, áy náy và đau buồn của người đàn ông
Vì thu thập sát khí mà trong khoảng thời gian này cô thường xuyên không trở về nhà, thời gian ở trường cũng rất ít.

Cô lo lắng vì mình chỉ còn hơn một năm tuổi thọ, chuyện đó mang đến cho cô cảm giác nguy cơ.

Tám tháng sau cô sinh con rồi, sau đó cô có thể ở bên con được bao lâu?