Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 288: Tam gia tức giận



Đây không phải là máu thịt động vật, mà là một con người sống sờ sờ.

Máu đỏ tươi nhanh chóng tràn ra từ bên dưới người của nó, nhuốm dần thànkh một mảng lớn trên mặt đất.

Mùi máu tươi nồng nặc hòa cùng mùi hôi thối trong không khí, tạo thành một thứ mùi quái dị không thể tả được.
Chắc hẳn những người hôm nay có mặt ở đây và chứng kiến cảnh tượng này sẽ không bao giờ quên được. “Vâng, Tam gia...”

Hoắc Xuyên cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Trái tim thấp thỏm lo âu cũng từ từ hạ xuống.

Từ trước đến nay, ám vệ của nhà họ Hoắc thực hiện nhiệm vụ chỉ nhìn vào kết quả chứ không hỏi quá trình.
Cơ thể Tần Nguyễn hơi lảo đảo, Hoắc Xuyên vội xông lên trước đỡ lấy cô.

“Phu nhân, ngài không sao chứ?” Nhờ Hoắc Xuyên nâng đỡ, Tần Nguyễn mới đứng vững được. “Tôi không sao, mấy giờ rồi?” Hoắc Xuyên đáp: “11 giờ rồi.” Tần Nguyễn cảm thán, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật.

Cô vẫn chưa ăn cơm tối, lại còn vật lộn với lũ rắn mặt người và đạo trưởng Ô đến tận bây giờ. Tần Nguyễn không chỉ thấy đói mà còn thấy sự mệt mỏi đang dần lan ra khắp cơ thể.
Cô quay đầu lại và nhận được hai ánh mắt sợ hãi.

Cả Dung Xương Đình và Dung Kính hiện giờ đã biết rõ Tần Nguyễn, cô gái này rất có bản lĩnh, nhưng cũng vô cùng hung tàn.

Tần Nguyễn nói: “Đã giải quyết xong tà ma rồi, vấn đề hiện tại là hai người cần tìm ra người giật dây phía sau rồi mau chóng giải quyết phiền phức đi, tránh đêm dài lắm mộng, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Đặt người vào trong xe xong, Tam gia quay đầu lại nhìn Hoắc Xuyên bằng ánh mắt không vui.

Nhưng cái nhìn tưởng chừng như hờ hững này lại khiến trái tim của Hoắc Xuyên lập tức nhấc lên.

Đôi mắt của Tam gia bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, trên môi lại nở nụ cười thản nhiên: “Hoắc Xuyên, đêm nay anh không làm tròn trách nhiệm bảo vệ phu nhân, lần sau không được chiếu theo lệ này nữa.”
“Mệt mỏi, em cũng chưa ăn cơm nữa.” Tần Nguyễn lên tiếng trước Hoắc Xuyên.

Cô nhìn ra được Tam gia đang tức giận, mà hình như còn tức giận không nhẹ, nhưng cô lại không biết vì sao anh lại như thế.

Đôi mắt thâm thúy của Tam gia vượt qua Tần Nguyễn, nhìn vào hai cha con nhà họ Dung đứng ở phía sau, cái nhìn này ẩn chứa sự thờ ơ, lạnh nhạt và phức tạp.
Hai Âm sai đã được chứng kiến đủ laại hình phạt dưới Địa Ngục rồi, chẳng qua chỉ là bị lột da thôi mà, cảnh tượng này không đủ để làm dao động cảm xúc của họ.

Nhưng hai cha con Dung Kính và Dung Xương Đình nhìn thấy đứa trẻ bị lột da trước mặt, thì quay người nôn mửa.

Đây không phải là thứ thịt thối đen sì sì, mà là lớp mỡ và mạch máu lộ ra rõ ràng sau khi da được tách ra khỏi thịt.
Tam gia thu lại ánh mắt lạnh nhạt, anh nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, phần lông mi dài và dày của anh càng thêm rõ ràng.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Tần Nguyên phát hiện ra sự nguy hiểm trong đôi mắt thâm trầm của Tam gia. Đôi môi mỏng của Tam gia khẽ hé mở, giọng điệu của anh không nhanh không châm: “Cô bé, đây là lần thứ ba rồi.”

“Hửm?” Tần Nguyễn không hiểu. Tam gia hơi khom người, ôm lấy Tần Nguyễn từ trong tay Hoắc Xuyên rồi quay người đi về phía xe ô tô.
tượng này.

Âm sai nheo mắt nhìn dưới chân Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, đứa bé này đã bị mất một hồn ba phách, hẳn là bị luyện hóa rồi. Nếu nó đã chết thì chúng tôi sẽ đưa vong hồn của nó đi.”

Tần Nguyễn mím môi, nói: “Làm phiền hai vị.”
“Ngài khách sáo rồi.”

Âm sai bắt vong hồn của đứa trẻ nằm co quắp trên mặt đất, ánh mắt nó đờ đẫn, vẻ mặt ngu đần.

Bọn họ tới vội vàng, rời đi cũng rất nhanh chóng. Sau khi âm khí tan đi, nhiệt độ trong phòng trở lại bình thường.
Vẻ kiêu ngạo lạnh lùng cùng với khí chất đầy quyền uy của kẻ thường xuyên ở trên cao mơ hồ tỏa ra.

Hai cha con nhà họ Dung đều khẩn trương lên, cơ thể cũng theo bản năng mà căng cứng.

Người đàn ông này là ai, tại sao chỉ một cái liếc mắt từ anh ta cũng khiến họ cảm thấy lo lắng.
Anh ta hỏi một cách khô khan: “Chỉ có đánh nhau?”

Hoắc Chi cố gắng ngẫm nghĩ lại rồi nói tiếp: “Hình như phu nhân còn có thể nhìn thấy những thứ mà chúng ta không nhìn thấy được.”

“Còn gì nữa?”
Tam gia ngồi vào trong xe, Hoắc Chi đi lên trước đóng cửa xe lại.

Cảnh tượng trong xe bị ngăn trở, hai cha con nhà họ Dung không nhìn thấy Tần Nguyễn nữa. Nhưng họ cũng chẳng xa lạ gì với hai từ phu nhân.

Ngay từ đầu Hoắc Xuyên đã gọi Tần Nguyễn là phu nhân rồi, nhưng họ không nghĩ rằng cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã lập gia đình, hơn nữa nhìn tình hình của chồng cô cũng không phải là người bình thường gì.
“Có.” Hoắc Chi gật đầu. Vẻ mặt của Hoắc Xuyên rất khó tả: “Vậy tại sao em không nói cho anh biết?” Anh ta nghĩ rằng Hoắc Chi biết Tần Nguyễn không giống người bình thường, biết cô có liên hệ với lũ ma quỷ.

Hoắc Chi cau mày: “Mấy anh đều không biết à?” “Biết cái gì?” “Phu nhân đánh nhau rất lợi hại.”

“...” Hoắc Xuyên im lặng.
Con quái vật nhỏ biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ, ngay khoảnh khắc tắt thở, nó cũng ngừng giãy giụa. Nó đã hoàn toàn được giải thoát.

Linh hồn được tự do, không còn bị trói buộc nữa.

Tần Nguyễn lặng lẽ rút chân về, ánh mắt lơ đãng nhìn đi chỗ khác, cô cũng không thể chịu nổi cảnh
Dung Xương Đình vội vàng lên tiếng: “Tần tiểu thư!”

Ông ta không quan tâm đến việc e ngại Tần Nguyễn mà nhanh chóng bước về phía trước.

“Chúng tôi cũng không dám ở lại căn nhà này nữa, chi bằng đi cùng nhau.” Tần Nguyễn nhìn quanh căn phòng bừa bộn: “Tùy hai người.” Hiện giờ cô đang rất muốn nghỉ ngơi, cô cảm thấy mệt mỏi và cơ thể như bị móc sạch vậy. Hoắc Xuyên đỡ Tần Nguyễn rời khỏi phòng, hai cha con nhà họ Dung vội vàng theo sát phía sau.
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở trong xe, nhìn thấy Tần Nguyễn được Hoắc Xuyên đỡ đi từ nhà họ Dung ra ngoài, bèn đẩy cửa bước xuống xe.

Vẻ mặt của Tam gia tự mang uy nghiêm, gương mặt đẹp trai kiêu ngạo không có biểu cảm gì, vai rộng eo hẹp, dáng người dong dỏng, bước chân ung dung tao nhã, còn bắt mắt hơn cả người mẫu trên sân khấu.

Khi anh đến gần, cha con nhà họ Dung phát hiện người đàn ông này mang khí chất điềm đạm, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay anh, cùng với thứ khí tràng nội liễm nguy hiểm.
Người đàn ông này nhìn thì nho nhã đấy, nhưng từ trong xương lại đang tỏa sự lạnh lùng và tàn nhẫn bẩm sinh. Phong thái ung dung quý phái đầy mình, cùng khí chất không giận mà tự uy, đủ khiến bạn họ thấp thỏm bất an.

Tam gia đi đến trước mặt Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng anh trầm và khàn, toát ra một chút không vui.
“Chúng ta trở về đi.” Hoắc Xuyên đề thấp giọng xuống, nói: “Phu nhân, Tam gia tới ạ.” Tần Nguyễn nhìn anh ta: “Anh nói cho anh ấy biết?”

Hoắc Xuyên lắc đầu: “Không ạ.”

Tần Nguyễn cau mày, vậy tại sao Tam gia lại biết cô đang ở nhà họ Dung, còn tìm tới.
“Không có.”

“Em đã từng nhìn thấy phu nhân đánh nhau với những thứ kia chưa?”

“Chưa từng!” Hoắc Chi lắc đầu.

Hoắc Xuyên hiểu rồi.

Anh ta đã hiểu.

Nếu hôm nay Hoắc Chi đi theo bên cạnh phu nhân thì anh ta cũng sẽ không gặp phải cảnh tượng rúng động lòng người như thế.