Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 287: Tần nguyễn bị tà đạo chọc giận, ra tay bá đạo đè bẹp



Thu sát khí xong, Tần Nguyên phát hiện trên người đạo trưởng Ô vẫn còn bị bao phủ bởi một | màn sương đen dày đặc.

Bắt 1gặp ánh mắt đầy thù hận của đối phương, Tần Nguyễn nở nụ cười. Tần Nguyễn chỉ vào con quái vật nhỏ bị roi vàng trói chặt ở góc phòng. Đây là con quỷ do đạo trưởng Ô dùng con người luyện hóa với người mặt rắn mà thành. Âm sai nhìn theo phương hướng cô chỉ, những mảng thịt đẫm máu lọt vào trong mắt bọn họ. “Cái này... đây cũng là ma vật.” Một âm Sai nói bằng giọng không quá chắc chắn.

Tần Nguyễn đi về phía con quái vật nhỏ, trong giọng nói của cô có một chút thương hại: “Nó là người.”
Hai Âm sai liếc nhìn nhau. Thứ lỗi cho ánh mắt vụng về của bọn họ không tài nào nhìn ra được đó là một con người.

Lý do khiến Tần Nguyễn tức giận giết chết đạo trưởng Ô, là bởi vì cô phát hiện ra chân thân thật của con quái vật nhỏ, đồng thời cũng nhìn thấy những tính mạng vô tội mà gã đã bức hại vì tiền.
Một đứa nhỏ khoảng bảy, tám tuổi. Hãm hại một đứa bé lớn từng này, sao đạo trưởng Ô có thể tàn nhẫn như vậy. Tần Nguyễn đi đến phía trước con quái vật nhỏ, cô đưa tay hóa giải xiềng xích roi vàng trên người nó. Chỉ một tích tắc sau, con quái vật nhỏ đầy máu lao về phía Tần Nguyễn với đôi mắt mở to.

Tần Nguyễn không để ý cơ thể không có phần da của nó mà dùng tay không bóp lấy cổ nó, cảm giác nhớp nháp dưới lòng bàn tay khiến cô cảm thấy buồn nôn. Nhưng nghĩ đến chân thân của con quái vật nhỏ, cô lại nhấc nó lên không trung.
Gã phải chết, nhất định phải xuống Địa Ngục. Hình phạt ở dưới Địa Ngục, cho dù gã có đầu thai cả trăm lần thì cũng không trả hết nợ.

Con quái vật nhỏ trước mắt cô đây rõ ràng vẫn còn là một đứa con nít.
Những tảng thịt thối máu me bị xích khóa hồn và lực Minh Thần quấn quanh lập tức biến thành bãi máu đen, mùi máu tươi thịt thối càng thêm nồng nặc trong phòng.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, lực Minh Thần biến thành sợi dây thừng tìm kiếm trong phòng, chẳng mấy chốc đã tìm ra vong hồn đang ẩn nấp của đạo trưởng Ô.
Hai Âm sai quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt bắn ra thứ ánh sáng kinh người của Tần Nguyễn.

Bọn họ biết thân phận của Tần Nguyễn, cô là một á thần, được chính Minh Vương truyền thụ cho lực Minh Thần.
Tiếng kêu của con rắn mặt người và tiếng khóc đau đớn của đứa trẻ đồng thời vang lên.

Trên trán Tần Nguyễn đổ mồ hôi, đêm nay cô đã sử dụng quá nhiều lực Minh Thần, mặc dù chưa đến mức cực hạn, nhưng cũng gần như thế rồi.
Cái bóng này giống như bị Tần Nguyễn ép ra ngoài, không khống chế được mà tách ra khỏi đứa trẻ, nhưng nó lại cố gắng chui ngược trở về.

Ba người Hoắc Xuyên, Dung Kính và Dung Xương Đình đã được nhìn thấy rắn mặt người, nên biết rõ ràng đây là cái gì.
“A a a!!!”

Âm thanh này rõ ràng là thuộc về đạo trưởng Ô. Cơ thể gã tàn tạ, vỡ thành vô số tảng nhỏ, nhưng hồn thể vẫn tồn tại.
Cô hỏi Âm sai: “Thế này là thế nào?”

“Thưa Tần tiểu thư, thứ này hiến tế linh hồn, đã hoàn toàn biến thành ma, hắn dựa vào ma khí này để tồn tại, chỉ sợ chúng tôi không kiên trì được bao lâu, xin cho phép chúng tôi quay về bấm báo!”
Hoắc Xuyên thấy con quái vật nhỏ định cắn tay của Tần Nguyễn thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Tần Nguyễn phản ứng rất nhanh chóng, cô lật tay ném con quái vật nhỏ xuống đất.

Quái vật muốn phản kháng, cô lại nhấc chân và giẫm mạnh lên cơ thể của nó. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Nguyễn vươn tay lao xuống, dùng tốc độ chậm rãi lướt tay qua con quái vật nhỏ. Một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra. Một bóng đen gầy gò nhỏ bé lờ mờ xuất hiện từ con quái vật nhỏ.
Không nên coi thường sức ảnh hưởng của ma khí, qua nhiều năm như vậy rồi mà ma khí vẫn chưa từng được tiêu diệt hoàn toàn trên thế gian.

Đụng phải nó đúng là bất hạnh của bọn họ. Tần Nguyễn nhíu mày, cô hỏi: “Ma? Chúng có sợ lực Minh Thần không?” “Đúng rồi! Lực Minh Thần có thể thanh trừ tất cả tà ma trên thế giới này, bọn ma cấp thấp cũng phải e ngại.”
Đôi lông mày ngắn và xấu xí của gã nhướng lên, 2khuôn mặt dữ tợn đầy u ám, đôi mắt toát ra ánh sáng hung tàn quỷ dị.

Thế này vẫn chưa hết, dưới cái nhìn chăm chú của 0Tần Nguyễn và hai âm sai, thân thể của đạo trưởng Ô bắt đầu tự động phân giải.
Những gì người đàn ông này đã làm khi còn sống, dù có bị chém thành hàng trăm hàng ngàn mảnh thì cũng không đủ để xua tan mối hận.

Tần Nguyễn đưa vong hồn của đạo trưởng 6 đến trước mặt âm sai: “Giao ông ta cho các anh.”
Âm sai cũng không ngờ rằng mình chỉ lên câu cái hồn thôi mà, tại sao lại chọc tới ma.

Mà đúng là bọn họ không thể đối phó được với thứ này.
“Tao, tao muốn giết mày!”7

Cơ thể của đạo trưởng Ô dựa vào cửa, rồi từ từ gục xuống đất.
Cô nghênh tiếp đống thịt thối dù phải kéo lê xích khóa hồn cũng muốn bò về phía cô kia. Lực Minh Thần tỏa ra ánh sáng vàng tụ lại trên tay Tần Nguyễn rồi bay đi.

Mấy tảng thịt bị lực Minh Thần bọc lại phát ra tiếng hét thảm thiết như xé ruột xé gan.
Cô cắn chặt răng, bàn tay đang giơ lên không trung kéo mạnh xuống. Con rắn mặt người vẫn muốn tiếp tục quấn quanh con quái vật nhỏ, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được áp lực và bị bóc ra ngoài.

“Ti ti ti!!!”
“Cảm ơn Tần tiểu thư đã hỗ trợ.” Hai âm sai tiến lên, dùng xích khóa hồn trói vong hồn của đạo trưởng Ô lại.

Khi họ chuẩn bị rời đi, Tần Nguyễn bỗng gọi lại: “Chờ một chút...”
âm sai: “Không biết ngài còn có chuyện gì?”

“Hai người bỏ quên một thứ.”
Tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên: “Thoát khỏi Lục g2iới? Trên thế gian này, bất cứ sinh vật nào chết đi đều sẽ trở về âm Phủ, bây giờ ông còn nói Địa Ngục không thể tiếp nhận đượ7c ông sao?”

Có một sự kiêu ngạo và ngạo mạn khó tả trong lời nói này của Tần Nguyễn.
Sau khi nhanh chóng tách rời, từng tảng máu thịt như có ý thức chuyển động trên mặt đất, nơi chúng đi qua để lại một vệt máu đen sì sì.

Những tảng thịt máu me sát khí vờn quanh kia như có chân nhanh chóng chạy về phía Tần Nguyễn.
“Ngoan ngoãn một chút đi!” Cô lạnh giọng cảnh cáo. Con quái vật không hiểu lời cô nói, nó nhe răng ra muốn cắn cô.

“Phu nhân, cẩn thận!”
“Ti ti ti!!!”

“Oa a a a a!!!”
Tại lúc bọn họ nhận được lệnh nghe theo mệnh lệnh của Tần Nguyễn, họ đã biết được chuyện này rồi.

Tần Nguyễn đưa tay gạt hai Âm sai ra.
Xích khóa hồn quấn quanh những tảng máu thịt nhớp nháp kia, bọn chúng còn đang ra sức giãy giụa, kéo theo xích khóa hồn bò về phía Tần Nguyễn. Đây là sự căm thù ngập trời và nỗi ám ảnh muốn giết chết Tần Nguyễn của đạo trưởng Ô trước khi chết.

Tần Nguyễn cau mày, khuôn mặt cô rất lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc lạ thường.
Những ngón tay ngọc mảnh mai của Tần Nguyễn nhẹ nhàng câu lên, vong hồn của đạo trưởng Ô bị lực Minh Thần trói buộc và bị lôi ra từ trong góc.

Tần Nguyễn giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn đạo trưởng Ô, đây là lần đầu tiên cô giết loại nửa ma nửa quỷ này đấy.
Không thể so sánh ma với quỷ, cái thứ này cực kỳ tà môn.

Ma là thứ tồn tại không thể tiêu diệt được, nó có thể ẩn núp trong tim người ta, hại người trong vô hình, nó cũng dễ khiến con người ta sinh ra đủ loại ám ảnh, oán hận, tham lam.
Rắn mặt người biến dị bị nện xuống nền đất trống, nó cong người hướng về phía Tần Nguyễn và phát ra những tiếng ti ti đầy giận dữ.