Anh đưa tay lên giữ lấ1y bàn tay đang sờ giữa hai đầu lông mày của mình, rồi cười nói: “Anh biết rồi” Bị câu gọi của Hoắc Dịch Dung đánh thức, Tam gia nhanh chóng đóng máy vi tính lại.
Dù biết camera không hướng về phía Tần Nguyễn, nhưng anh vẫn có cảm giác người quan trọng của mình đang bị theo dõi. Tam gia nhìn dáng vẻ vội vã của Tần Nguyễn thì lập tức đứng lên ngăn cố lại.
Nhưng Tần Nguyễn làm sao nghe lọt. Kiều Hi là cháu ngoại của ông cụ Hoắc, hình như cậu ta đánh người của nhà họ Tiêu, còn đánh gãy một chân.
Nhìn dáng vẻ tức giận lúc vừa rồi của Tam gia, thì có vẻ người bị đánh gãy chân cũng không phải hạng người bình thường. Nhà tạo mẫu tóc thở phào, giao dụng cụ trong tay cho trợ lý bên cạnh.
Tần Nguyễn đứng dậy cảm ơn anh ta: “Cảm ơn nhé! Chiếc khăn tắm khô ráo ngay lập tức bị vài giọt nước thấm ướt.
Tần Nguyễn khẽ hé miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Tam gia đang ngồi ở trên ghế sô pha với tư thế tao nhã, tràn đầy khí chất quý phái. Tần Nguyễn ngước mắt nhìn mình trong gương.
Trước đây tóc của cô không theo kiểu nào cả, dưới bàn tay cắt tỉa của nhà tạo mẫu tóc, phần tóc hai bên tại đã trở lại tỉ lệ hoàn hảo, mà kiểu tóc mới cũng khiến cô trông trẻ hơn. Nhìn thấy Tam gia xuất hiện trong phòng ngủ đúng là khiến cô giật nảy mình, nhưng chưa đến mức phải chạy trối chết.
Tuy nhiên, vì nghe thấy giọng nói của Hoắc Dịch Dung phát ra từ máy tính xách tay, cô mới bắt đầu thực sự bất an. Hoắc Chi cung kính trả lời: “Chủ nhân ở dưới nhà tiếp khách ạ”
Tần Nguyễn: “Ai tới vậy?” May mắn là bước chân của cô mặc dù nhanh nhưng cũng rất vững, nên an toàn đi đến phòng ngủ phụ.
Cửa phòng ngủ phụ vừa bị Tần Nguyễn đóng lại, Hoắc Vân Tiêu đã ung dung bước tới. Tần Nguyễn chậm rãi khép miệng lại, động tác lau tóc cũng ngừng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của Tam gia, cô nhẹ nhàng giải thích: “Em nghe nói anh đang ở dưới nhà tiếp khách nên nghĩ rằng sẽ không có người xuất hiện trong phòng, em xin lỗi!” “Em ba, anh đang nói chuyện với em đấy, em có nghe không hả?”
Hoắc Dịch Dung ở trong máy vi tính thấy một lúc lâu rồi mà không nhận được phản hồi, lại thấy hai mắt Hoắc Vân Tiêu đang nhìn chằm chằm về phía trước, giống như là không để ý đến sự tồn tại của anh ta vậy. Cô cho rằng Tam gia đang tiếp khách dưới lầu thì sẽ không có ai xuất hiện trong phòng, nên cô quấn một chiếc khăn bông sáng màu quanh người rồi để tóc ướt bước ra khỏi phòng tắm.
Sự thật chứng minh, cô đã quá sơ sót. “Anh đột nhiên xuất hiện trong phòng làm em giật mình!”
Trong phòng, Tần Nguyễn đứng trước tủ chọn quần áo, cô không quay đầu lại mà chỉ trích người đàn ông đứng ngoài cửa. Thấy cô nhíu mày, nhà tạo mẫu tóc luống cuống: “Phu nhân, có chỗ nào cần phải sửa lại sao?”
Thật ra nhà tạo mẫu tóc cũng không thay đổi quá nhiều kiểu tóc của Tần Nguyễn, anh ta chỉ sửa lại phần tóc hai bên tai, sau đó cắt tỉa tạo kiểu tự nhiên trên mái tóc ban đầu chưa được tạo kiểu của cô thôi. “Không, rất tốt”
Tần Nguyễn còn có thể nói cái gì nữa, chẳng lẽ cô không có lương tâm mà nói kiểu tóc không đẹp, trách đối phương cắt kiểu tóc khiến cô trẻ hơn à. Chuyện của nơi này đúng là hỗn loạn thật đấy.
Tần Nguyễn ra khỏi phòng nghỉ và đi vào phòng ngủ trên lầu hai. Nhà tạo mẫu tóc rất chú trọng đến vấn đề chi tiết nên không để lại một chút cặn tóc nào trên người cô, nhưng cô luôn có áo giác tâm lý rằng sẽ có một ít vụn tóc còn sót lại mà mắt thường không nhìn thấy được.
Hai mươi phút sau Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng tắm. Anh gõ cửa phòng một cái, giọng hơi trầm xuống: “Lần sau đừng vội vàng như vậy, em mà ngã là đau lắm đấy, chúng ta đã là vợ chồng rồi, dù có ngại ngùng thể nào thì em cũng phải thích ứng thôi”
Thẹn thùng cái con khỉ, kia mà là thẹn thùng à? Phải gọi là cô bị hù dọa mới đúng! Cô sợ đối phương nhìn thấy cảnh mình chưa mặc quần áo.
Chờ khi vào phòng rồi, bộ não bị chết máy của cô mới bắt đầu chuyển động. Tần Nguyễn nhìn mà không khỏi đưa tay lên để trán.
Cô đứng ở bên cạnh Tam gia, bản thân hai người đã có sự chênh lệch về tuổi tác rồi, bây giờ lại phối hợp với kiểu tóc trông như trẻ vị thành niên thể này, tuổi tác của họ sẽ càng kéo dài khoảng cách hơn. Dù gì nhà họ Tiêu cũng nằm trong sáu thế gia, người nhà họ bị đánh gãy một chân, không biết phải làm sao mới có thể khiến họ bình tĩnh lại.
Tân Nguyễn đi vào phòng tắm và cởi quần áo ra. “Người của nhà họ Tiêu ạ”
Nhà họ Tiêu, Tần Nguyễn cau mày: “Thế gia?” Chẳng phải anh đang tiếp khách ở dưới nhà ư, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ?
Hơn nữa, cô vậy mà chẳng nghe thấy một chút tiếng động nào. Hoắc Vân Tiêu đang kéo tay cô, nghe thấy vậy thì nghiêng7 đầu liếc nhìn cô một cái: “Không ngờ Nguyễn Nguyễn lại là một người cuồng nhan sắc đấy nhé?”
Trong lời nói đầy ý tứ trêu chọc. 7Tam gia đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, và đang nói chuyện điện thoại trực tuyến với Hoắc Dịch Dung ở Tập đoàn HEA.
“Em ba, anh không đồng ý với việc này, nhà họ Tiêu đến chẳng có ý tốt, thậm chí anh còn có lý do để nghi ngờ rằng, chuyện Tiêu Dục Việt bị Kiều Hi phải người đánh gãy một cái chân cũng là cố ý tính kế, nhằm kéo em vào vùng nước đục..” “Vâng.”
Nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu có hôn ước, cô biết chuyện này là do người của nhà họ Đường nói. Đây là trực giác nhạy bén đã từng nhiều lần cứu cô lúc ở khu tây.
Hoắc Vân Tiêu không biết biến cố vừa rồi đã gợi lại ký ức quá khứ của Tần Nguyễn. Không ngờ Tần Nguyễn lại là người thù dai.
Sau khi Tần Nguyễn ăn xong bữa sáng muộn, uống0 một bát canh thảo dược, nhà tạo mẫu tóc chuyên dụng của nhà họ Hoắc chờ đợi đã lâu mới bắt đầu cắt tỉa tóc cho cô. Tam gia đang tiếp đãi khách, cô cũng không tiện xuống lầu.
Chỉ là cô có chút tò mò không biết Tam gia sẽ làm thế nào để xử lý cục diện rối rắm kia cho Kiều Hi. Nhà tạo mẫu tóc lập tức hốt hoảng: “Không có gì ạ”
Tần Nguyễn chuẩn bị đi qua phòng gội đầu, cô liếc mắt về phía Hoắc Chi đang đứng ở trong góc, hói: “Tam gia đầu?” Nói xong, cô bước nhanh về phía phòng ngủ phụ.
“Em đi từ từ thôi!” Hai người đang gọi video cho nhau, Hoắc Dịch Dung nghiêm nghị khuyên can Hoắc Vân Tiêu đừng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tiêu.
Mà Tam gia thì đang nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn vừa từ phòng tắm đi ra. Rõ ràng là Tam gia đang gọi trực tuyến với Hoắc Dịch Dung, mà camera cũng không thể quay được cô.
Nhưng nghe thấy giọng nói của người đàn ông khác, bộ não của Tần Nguyễn không kịp hoạt động nên phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy. Mái tóc của cô bé vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống trên vai cô.
Những giọt nước trong suốt như pha lê chạy dọc theo làn da, trượt xuống chiếc khăn tắm sáng màu. Câu thơ “Hoa sen chớm nở nơi nước trong, tự nhiên không phải trang sức gì”* rất thích hợp để tả Tần Nguyễn lúc này.
* Trích thơ trong bài Luận Thi của Lý Bạch. Vì tóc ở một bên tai bị cắt quá ngắn nên bên còn lại cũng phải sửa theo như thế.
Nhà tạo mẫu tóc thu tay lại, đứng sang một bên và lên tiếng hỏi cô: “Thiếu phu nhân, cô nhìn xem kiểu này có được không?” Anh đứng ngoài cửa nghe những lời lên án ở bên trong mà không khỏi bật cười.
Thầm nghĩ, sao lại thành lỗi của anh rồi.
Anh thở dài một tiếng: “Được, là anh không đúng”