Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 295: Tiêu tiêu và nguyễn nguyễn vùng cơm chó, nhị gia thấy trong



LÒNG CHUA LÒM

Tần Nguyễn sờ bụng mình, ánh mắt cô trong veo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Vân Tiêu. Cuối cùng cô vẫn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Tiêu.

Anh cũng làm giống như lời cam đoan, không tiếp tục nghịch tóc của Tần Nguyễn nữa.
Ảnh mắt của Hoắc Dịch Dụng quét đến Tần Nguyễn đang ngồi bên cạnh Tam gia, trong mắt anh ta khẽ chuyển động.

“Em ba này, Tiêu Văn Nhu kết hôn với Nam Cung Sướng, bọn họ mời hết người của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia đến, em có muốn để em dâu đi cùng làm quen với mạng lưới quan hệ trong giới không?”
Vừa chỉnh mái tóc rối bời, cô vừa bắn ánh mắt cảnh giác về phía Tam gia, sợ một giây sau đối phương lại ra tay với tóc của mình.

Tam gia nâng mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, anh thấy hết những động tác nhỏ cảnh giác của cô mà không nhịn được cười ra tiếng.
Hoắc Dịch Dung không phát hiện ra kiểu tóc của Tần Nguyễn có gì thay đổi, chẳng qua là cảm thấy trông có hình như càng trẻ hơn một chút.

Anh ta đưa tay nâng cằm, đánh giá Tần Nguyễn ở trong màn hình rồi cười bảo: “Em dâu càng ngày càng xinh đấy”
Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung đầy ghét bỏ, không hề giấu giếm việc mình bài xích kết hôn.

Anh ta quay trở lại chủ đề hai người đang nói vừa nãy: “Tiêu Văn Nhu và Nam Cung sướng kết hôn, lần này nhà họ Tiêu mượn chuyện Kiều Hi gây rắc rối để mời em đến tham gia hôn lễ, chắc chắn là không có lòng tốt rồi. Em ba, em cho anh một câu chính xác đi, việc này em nghĩ như thế nào?”
Đôi mắt đào hoa của anh tràn đầy ý cười, trong mắt hiện lên một tia dung túng cưng chiều.

Tam gia dịu dàng nói: “Được rồi, anh sẽ để yên cho mái tóc của em, tới đây ngồi nào”
Tam gia nghe thế cũng bắt đầu đánh giá cô bé trước mắt mình.

Cô mới cắt tóc nên đúng là trông xinh hơn một chút.
“Hôm nay sao không đi học à?”

“Sắp đến kỳ nghỉ rồi, ở trường không có lớp học nữa”
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi sấy tóc”

Vì để phòng ngừa Tần Nguyễn lại nói câu gì đó khiến tim mình ngừng đập đột ngột, anh kéo tay cô đi ra khỏi phòng ngủ phụ.
“Không muốn!” Tần Nguyễn cự tuyệt luôn.

Dù giọng nói của Tam gia vừa trầm vừa quyến rũ, cực kỳ dễ nghe thì cô cũng không muốn tiếp tục áp sát người đàn ông này.
Giọng của Hoắc Vân Tiêu rất rõ ràng: “Nếu việc này khiến bọn họ không truy cứu Kiều Hi nữa thì tốt hơn là nên đi một chuyến.”

“Em quên chuyện nhà họ Tô đã gài bẫy em ở khách sạn Hoàng Đình à?” Sắc mặt của Hoắc Dịch Dung rất khó coi.
Tam gia thầm nghĩ, rồi càng tốt.

Như thế này mới khiến lúc đối mặt với Tần Nguyễn, trong lòng anh không có cảm giác hổ thẹn nữa.
Giọng anh ta trầm xuống: “Ba nhà Nam Cung, Tiêu và nhà họ Tô đã sớm thành rắn chuột một ổ, lần này bọn họ cũng không có lòng tốt đầu. Đến giờ mà nhà họ Tô vẫn chưa nói làm sao mà họ biết được tình trạng sức khỏe của em, thậm chí còn tìm một người phụ nữ sinh ngày âm tháng âm năm âm để ngủ với em, lòng lang dạ sói rõ rành rành ra”

Nhà họ Hoắc vẫn đang tiến hành điều tra sự việc của nhà họ Tô, nhưng vẫn chưa tìm được gì.
Ở đầu bên kia, Hoắc Dịch Dung thấy hai người này dính lấy nhau như keo thì chỉ muốn lật bàn.

“Hai người đủ chưa, kẻ cô đơn như anh bị hai người xem nhẹ thì cũng thôi đi, thế mà lại còn muốn đút bát cơm chó cho anh nữa, anh xin kiểu”
Tam gia hỏi cô: “Em có muốn đi không?”

Tần Nguyễn lắc đầu ngay: “Em không có hứng thú lắm”
“Không phải đại sư rời khỏi thủ đô rồi à?”

“Có thể mời người trở về.”
Nhưng vì tình huống của em ba mà Hoắc Dịch Dung vẫn bí mật cho người đi điều tra Linh Hư Tử, và sự thật chứng minh chuyện của Hoắc Vân Tiêu bị truyền ra ngoài không phải do bên phía Linh Hư Tử làm.

Hoắc Vân Tiêu nắm lấy tay Tần Nguyễn, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Hai nhà Tiêu và Nam Cung tổ chức hôn lễ, nên không có khả năng họ trắng trợn làm gì em, trừ phi bọn họ chó cùng rứt giậu, liều lĩnh được ăn cả ngã về không. Nhưng năm sau mới đến tổng tuyển cử, cho dù bọn họ có suy nghĩ gì thì cũng không nên ra tay vào lúc này, mọi chuyện còn chưa tới tình trạng đó, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Tam gia vỗ vỗ vị trí bên cạnh người mình, giọng có chút dỗ dành: “Qua đây, anh có việc muốn nói cho em nghe”

Tần Nguyễn cẩn thận ngắm nghía gương mặt đẹp hoàn hảo trong vô hại của anh, trong đầu thầm nghĩ tại sao người này lại đẹp như vậy chứ.
Bao nhiêu năm qua cũng chỉ có mình đại sư Linh Hư Tử biết rõ tình huống sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu.

Mà sự tin tưởng của nhà họ Hoắc đối với Linh Hư Tử đã đạt đến trình độ người trong nhà rồi.
Anh đưa tay lên miệng rồi họ một tiếng: “Tuổi của em nhỏ hơn anh mà”

Đây là sự thật, Tân Nguyễna không có cách nào phản bác.
Hoắc Dịch Dung phản bác: “Chúng ta không thể không phòng bị trước được”

Hoắc Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “Em sẽ đưa cả Linh Hư Tử đi cùng.”
Trông cô bé này càng ít tuổi thì anh càng cảm thấy lúc ấy mình đúng là cầm thú.

Tần Nguyễn giải cứu mái tóc của mình khỏi tay Tam gia rồi quay người nhảy sang một bên.
Tần Nguyễn sấy khô tóc, sau đó cùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ với Hoắc Vân Tiêu, anh đang gọi video trực tuyến cho Hoắc Dịch Dung ở Tập đoàn HEA.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Hoắc Dịch Dung đã chửi bậy: “Sao lại ngắt kết nối? Em ba, vừa rồi em đang làm cái gì vậy?”
Gương mặt điển trai của Hoắc Dịch Dung nở nụ cười nhẹ.

“Anh Dung.” Tần Nguyễn ngoan ngoãn chào hỏi.
Tần Nguyễn nghiêng đầu một chút để mình xuất hiện trong màn hình.

“Em dâu cũng ở đây à”
Tam gia khẽ chau mày, mỉm cười rất nhẹ nhìn vào Hoắc Dịch Dung ở bên trong video: “Anh hâm mộ à? Thế thì mau kết hôn đi là anh cũng được thế ngay”

“Thôi thôi, anh làm người cô đơn cũng rất vui rồi.”
Khiến người ta muốn từ chối mà lại thấy không đành lòng.

Tần Nguyễn nhớ lại cảm xúc tối hôm qua, cô thật sự sắp rơi vào tay của Tam gia rồi.
“Cũng được, có đại sư Linh Hư Tử thì cũng an tâm hơn một chút, anh có cảm giác không tốt lắm về chuyện hai nhà họ Tiêu và Nam Cung kết thông gia với nhau”

Hoắc Vân Tiêu chậm rãi nói: “Em sẽ chú ý”
“Nhỏ ở chỗk nào, đến con cũng có rồi”

Chạm vào đôi mắt trong veo sáng ngời này của Tần Nguyễn, không hiểu sao Tam gia lại thấy chơi chột dạ.
Tam gia sờ lên mái tóc mềm mại của Tần Nguyễn, anh xoa xoa đầu cô khiến kiểu tóc của cô rối tung.

Tần Nguyễn kháng nghị: “Tóc em rối tung hết cả lên rồi” Cô nhìn anh bằng ánh mắt ai oán.
Những kiểu tóc này lại càng khiến cô trông trẻ con hơn.

Tần Nguyễn mím môi, mỉm cười với Hoắc Dịch Dung có lẽ là đang ngồi ở văn phòng.
Tam gia cụp mắt xuống nhìn Tần Nguyễn đang ngồi rất ngoan ở bên cạnh.

Chủ đề tự dưng chạy đến trên người mình khiến gương mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyễn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nghe thấy những lời này, Hoắc Dịch Dung lên tiếng phản bác: “Em dâu, đây không phải là vấn đề có hứng thú hay không. Tương lai em là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, về sau cũng nên tiếp xúc với người của bốn gia tộc lớn và sáu thể gia. Hiện tại nhân cơ hội này để làm quen, tóm lại là chẳng có hại gì cả. Nếu em lo lắng rằng việc lộ thân phận sẽ mang lại những rắc rối không đáng có, thì có thể nhờ cô bạn tốt ở bên nhà họ Lăng kia dẫn em đi cùng, dù sao cũng khó có được cơ hội này”