Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 296: Tam gia



Mặc dù bà cụ Hoắc đã qua đời từ lâu, nhưng ở cái thời đó bà đã vào làm dâu nhà họ Hoắc từ rất sớm.

Có thể nói là lớn lên ở nhà họ1 Hoắc, là vị phu nhân được gia tộc chọn cho ông cụ Hoắc.

Bà cụ Hoặc đi theo ông cụ Hoắc dãi nắng dầm mưa từ lúc còn rất trẻ, dù 2sức khỏe không tốt vẫn liều mạng sinh ra Hoắc Hồng Hưng. Nhà họ Hoắc nhìn như không quan tâm đến chuyện phân biệt trên dưới, nhưng gia tộc họ kéo dài mấy trăm năm tới nay, luôn có những thứ khắc sâu vào xương tủy mà không có cách nào xóa bỏ được.

Hoắc Vân Tiêu là cháu dòng chính duy nhất của nhà họ Hoắc, cho dù sức khỏe của anh không tốt thì cũng nhất định phải nắm giữ quyền lực của nhà họ Hoắc.

Hai anh em Hoắc Quân Tín và Hoắc Dịch Dung tiếp nhận sự giáo dục của nhà họ Hoắc nên không có chuyện tranh giành đấu đá giữa anh em trong nhà.
Tần Nguyễn không phản bác: “Đúng là có hơi lo lắng.”

Hơn nữa, trong lòng cô còn một nghi vấn.

Nhà họ Tô, khách sạn Hoàng Đình, có phải nhà họ Tô đóng một vai trò gì đó trong cái ngày cô và Tam gia gặp nhau lần đầu tiên không.
Nhưng sau này biết được một số việc khiến anh ta và anh cả Hoắc Quân Tín hoàn toàn tâm phục khẩu phục để Hoắc Vân Tiêu là người thừa kế của nhà họ Hoắc.

Em ba có ý nghĩa khác biệt đối với nhà họ Hoắc.

Hoắc Tam gia không để ý đến nét trầm tư trên gương mặt của anh họ mình, trong mắt anh bây giờ chỉ có Tần Nguyễn.
“Anh Dung vừa mới nói cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, nhà họ Tô đã lên kế hoạch gài bẫy anh. Đó có phải là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?”

Hoắc Tam gia không ngờ Tần Nguyễn sẽ hỏi chuyện này.

Anh dựa người vào lưng ghế sô pha, tư thế lười biếng, thả lỏng.
Mà cha của Hoắc Dịch Dung là do cô hầu gái ở bên cạnh bà cụ Hoắc sinh r7a.

Sức khỏe bà cụ Hoắc không tốt nên tự mình đưa cô hầu gái của mình, cũng chính là bà nội của Hoắc Dịch Dung đến bên cạnh ông c7ụ Hoắc.

Thời điểm đó ông cụ Hoắc đang tuổi trung niên nên chấp nhận sự tồn tại của người hầu gái này.
Anh đã muốn được chọc vào mặt Tần Nguyễn từ lâu, nhưng khi thực sự được chạm vào vẫn thấy đúng là vô cùng có xúc cảm.

Hoắc Dịch Dung đã không thể nhìn nổi hai người này dính lấy nhau, nên lần này anh ta là người cắt đứt cuộc gọi trước.

Tần Nguyễn quét mắt về phía cuộc gọi video bị cắt đứt, cô hỏi ngay Tam gia điều mình đang thắc mắc.
Chẳng lẽ việc cô quen biết Hoắc Vân Tiêu là kết quả của sự tính toán của người đứng đằng sau.

“Không cần lo lắng cho anh” Tam gia dùng ngón trỏ chọc vào má Tân Nguyễn, giọng nói của anh em tại như rượu: “Em tới đó nhận biết một số người cũng tốt. Em biết anh em nhà họ Lục rồi, nếu có ai bắt nạt em thì cứ nói với anh.”

“Ừ”
Cho đến nay Hoắc Dịch Dung vẫn không hiểu, sự thay đổi của em ba rốt cuộc là vì Tần Nguyễn hay vì đứa con trong bụng cô.

Tần Nguyễn cũng không đặc biệt kháng cự chuyện tham gia hôn lễ, cô chỉ đang nghĩ lại những lời vừa nãy của Hoắc Dịch Dung thôi.

Nhà họ Tiêu mời Tam gia tham dự hôn lễ, nhưng Hoắc Dịch Dung lại đoán có lẽ bọn họ muốn gây bất lợi cho Tam gia?
Trong video, lỗ tại của Hoắc Dịch Dung khẽ nhúc nhích, anh ta nhìn gương mặt dịu dàng của em ba trong màn hình mà khóe mắt giật giật.

Cậu em ba này của anh ta nhìn thì có vẻ khiêm tốn nho nhã, đối với ai cũng lịch sự quân tử đấy, nhưng chỉ có những người thực sự biết Tam gia mới hiểu anh là người lạnh lùng từ trong xương cốt.

Chỉ có Tần Nguyễn mới xuất hiện gần đây mới khiến Tam gia để lộ ra vẻ dịu dàng thôi.
Thấy cái mặt bánh bao của Tần Nguyễn nhắn lại, Tam gia cố gắng kiềm chế xúc động muốn bóp má cô.

Anh nói với Tần Nguyễn: “Em không muốn đi thì thôi, anh sẽ không miễn cưỡng em”

Giọng nói của Tam gia rất dịu dàng như dòng nước vậy, từng câu từng chữ là sự dung túng chiều chuộng khiến người nghe phải mê say.
Mà Tam gia thì bị nhà họ Tô tính kế, không biết nhà họ Tô từ nơi nào biết được tình trạng sức khỏe của Tam gia nên tìm tới một cô gái sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, muốn hủy hoại anh.

Nói hủy hoại còn là nhẹ đấy, thế này là nhà họ Tô muốn giết Tam gia rồi.

Một khi Tam gia ngủ với cô gái sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, thì chắc chắn anh sẽ mất mạng.
Cô thể mà lại trở thành ngòi nổ cho bệnh tình của Tam gia?

Tần Nguyễn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này, cô lo lắng nói: “Thật à? Về sau có xảy ra chuyện như vậy nữa không?”

Nếu là có, cô không thể ở lại bên cạnh người này nữa.
Bọn họ thực sự yêu mến và bội phục Hoắc Vân Tiêu, thật lòng muốn bảo vệ và giúp đỡ cho cậu em này.

Sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu từ nhỏ đã không tốt, đến ngay cả Hoắc Dịch Dung bằng tuổi với anh mà vẫn luôn chăm sóc anh chu đáo.

Có lẽ trong quá trình trưởng thành, lúc trước Hoắc Dịch Dung có thể hiện một chút tâm lý không hài lòng.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, bắt gặp sự dung túng trong mắt Tam gia, cô hỏi: “Hôm nay nhà họ Tiêu đến là để mời anh tới dự hôn lễ của hai nhà ư?”

“Đúng vậy.” Tam gia gật đầu.

Tần Nguyễn: “Bọn họ sẽ gây bất lợi cho anh sao?”
Hàn Khả Tâm tính kế cô, định để Dung Kính phá hủy thanh danh của cô.

Qua đoạn video quay cảnh đêm hôm đó của Dung Kính ở khách sạn được phát ra ngoài, với lực bộc phát của anh ta ở hiện trường có thể thấy anh ta không được bình thường.

Nếu ngày hôm đó Tần Nguyễn đã bị trúng thuốc, lại gặp phải Dung Kính không được bình thường thì đúng là chưa chắc cô đã có thể trốn thoát được.
Tần Nguyễn lùi về phía sau, né tránh cái tay nghịch ngợm của Tam gia.

“Khuôn mặt nhỏ khá mềm đấy.”

Tam gia nheo mắt, trên khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Một tia sáng u ám lóe lên trong mắt Hoắc Tam gia, anh vuốt ve tay của Tần Nguyễn và thản nhiên nói: “Tất cả chỉ là phỏng đoán thôi.”

Tần Nguyễn cau mày: “Hôm nào?”

“Mùng hai tháng sau”
Tần Nguyễn đẩy tay của anh ra: “Câu này của anh làm cho người ta phải suy nghĩ nhiều đấy”

Hoắc Tam gia rũ mắt xuống liếc nhìn chỗ hồng hồng trên bàn tay vừa bị đánh của mình, anh nói thật: “Hôm đó anh không hề uống say, nhưng khi nhìn thấy em thì lại phát bệnh”

Thế này chẳng thà đừng nói còn hơn.
“Phải”

“Đã xảy ra chuyện gì mà em không biết sao?”

Tần Nguyễn vẫn nghĩ rằng cô bị Hàn Khả Tâm bỏ thuốc, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà lại bổ nhào vào Hoắc Tam gia.
Nhưng giữa bọn họ 2không có bất kỳ một đám cưới chính thức nào.

Người vợ duy nhất trong đời này của ông cụ Hoắc, chỉ có bà cụ Hoắc.

Mãi cho0 đến khi bà nội của Hoắc Dịch Dung chết, ông cụ Hoắc vì nể tình bà ấy làm bạn với mình nhiều năm mà ghi tên bà vào gia phả.
Cô chưa từng nghĩ rằng hóa ra trong này còn có nội tình khác.

Ảnh mắt của Hoắc Vân Tiêu hơi tối xuống, anh nói rõ cho cô biết âm mưu của nhà họ Tô muốn đối phó với anh, cùng chuyện Tân Nguyễn tình cờ xuất hiện trong căn phòng.

Một lúc lâu sau, Tần Nguyễn cảm thán: “Vậy giữa chúng ta rốt cuộc là ai cứu được ai nhỉ?”
“Không có, nó chỉ xảy ra đúng ngày hôm ấy ở trong khách sạn thôi.”

Tam gia cũng cảm thấy kỳ quái, ngoại trừ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau ra thì sau đó mỗi một lần ở cùng với Tần Nguyễn, anh không còn gặp phải cảm giác toàn thân bủn rủn, trái tim đột nhiên ngừng đập, hai mắt trở nên mơ hồ không biết rõ xung quanh như thế nữa.

Tần Nguyễn nghe vậy thở phào, nhưng trong lòng cô cũng thấy hơi buồn.

Như thế có phải có nghĩa là khi cô và Tam gia gặp nhau trong khách sạn, đối phương bị phát bệnh thật ra là vì cô đã làm cái gì đó với anh không.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nên Tần Nguyễn vội vàng chạy trối chết.

Ảnh mắt của Tam gia nhìn chăm chú theo bóng lưng bối rối của Tần Nguyễn, trong mắt anh lộ ra nụ cười nhẹ.