Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 297: Tần cảnh sầm bị nhà họ đường tính kế xảy ra chuyện, nguyễn



NGUYÊN NỔI GIẬN

Hoắc Chi đã quay lại bên cạnh Tần Nguyễn. Anh ta nói rõ tiền căn hậu quả với Tần Nguyễn.

“Tối hôm qua hai người họ ở khách sạn, hôm sau xảy ra xích mích, anh cả chẳng biết tại sao lại lái xe tông vào đường Nhã, cô ta đang có thai, bị đâm ngã xuống chảy rất nhiều máu. Anh cả đưa người đến bệnh viện ngay lập tức, buổi chiều có tin tức từ bệnh viện gọi đến nói rằng Đường Nhã đã chết. Nhà họ Đường chạy tới đòi nhà họ Tân chúng ta phải đưa ra quyết định, hoặc giao Tập đoàn Tân thị ra, hoặc để anh cả đền mạng cho Đường Nhã!”
“Tại sao Đường Nhã chết lại có liên quan đến anh cả?”

Có lẽ trên người Tần Nguyễn vô thức tràn ra luồng khí tràng kinh khủng, mà cũng có thể là do hai anh em tâm linh tương thông nên trái tim hoảng loạn của Tần Muội từ từ bình ổn trở lại.
Anh hai đã có thể xuất hiện ở đây thì chứng tỏ chuyện Đường Nhã chết hẳn không liên quan gì đến anh ấy.

Hai mắt Tân Muội đỏ lên, nói năng cũng luống cuống: “Đường Nhã chết rồi, bây giờ nhà họ Đường đang ép đến tận cửa, bọn họ muốn ép chết anh cả!”
Lăng Hiểu Huyên cảm thấy Tần Nguyễn đang trả lời mình rất qua loa, nhưng lại không có chứng cứ.

Phải biết Tần Nguyễn trông còn đẹp hơn cô ấy.
Tần Nguyễn thấy Hoắc Chi đặt vali vào cốp xe ở đằng xa, cô bèn vẫy tay với Lăng Hiểu Huyên: “Đàn chị, em đi đây, lúc nào có việc thì gọi điện cho em”

“Được rồi, bye nhé!
Đây là chuyện mà cô chẳng bao giờ học được.

“Đúng là hình như chưa từng thấy em nấu nướng bao giờ, nhưng chị cũng không biết mà”
“Tôi tới đây!”

Tần Nguyễn Tuấn tóc búi tó trên đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài, mở cửa phòng.
Một cái vaali đựng đồ bên trong nặng chưa đến mười cân, có thể nói là chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Tần Nguyễn.

Nhưng thái độ của Hoắc Chi lại coi cô như một cô gái mỏng manh vai không thể khiêng, tay không thể nâng vậy. Nghĩ đến chức trách của Hoắc Chi, Tần Nguyễn lại không thể từ chối cô ta.
Lăng Hiểu Huyên mở to mắt, mặt mũi vui mừng lắm: “Thật à? Thật à? Chị lợi hại ở chỗ nào?”

“..” Tần Nguyễn tạm dừng.
Giọng Tần Nguyễn trầm xuống: “Tại sao anh cả lại ở trong khách sạn cùng với Đường Nhã? Anh ấy bị gài bẫy à?”

“Đúng vậy! Đường Nhã muốn anh cả cưới cô ta nên đã lừa anh cá vào khách sạn một đêm, giữa hai người họ chẳng xảy ra chuyện gì cả, mà anh cả còn bị tra tấn bị thương khắp người nữa cơ. Hình như Đường Nhã dùng thủ đoạn nào đó làm nhục anh cả.
Tần Nguyễn đưa mắt nhìn chiếc xe quen thuộc đỗ gần đó, cô quay người về phía Lăng Hiểu Huyên rồi nói rất chân thành: “Chị rất tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, ngoại hình cũng rất đẹp. Và ưu điểm lớn nhất của chị chính là chị hiểu được có chừng có mực, là một cô gái biết cách giữ thể diện cho người khác, có thể được làm bạn với chị, em rất vui vẻ!

Những lời này khiến Lăng Hiểu Huyền đỏ mặt, cô ấy còn xấu hổ hơn là được khen xinh đẹp.
Cô cau mày nghi ngờ: “Tại sao anh hai tôi lại tới đây?”

Hoắc Chi phục tùng rủ mắt xuống: “Ngài ấy nói là đón cô về nhà họ Tân ạ”
Lăng Hiểu Huyên nắm lấy vai Tần Nguyễn, vừa đi vừa nói: “Lâm Đại Ngọc có trái tim pha lê, cứ động một chút là lại u sầu, hối hận, là loại mỏng manh thực sự. Mà chúng ta thế này gọi là hưởng phúc, chuyện có thể giao cho những người khác làm được thì tự mình động vào làm gì. Trong khoảng thời gian này ở cùng với em, chị đã hoàn toàn bội phục năng lực đánh đấm của em rồi, quá mạnh, như thể chẳng có chuyện gì mà em không làm được cả vậy.”

Tần Nguyễn cong môi lên cười một tiếng: “Có đấy”
Tần Nguyễn cũng kịp nhận thấy lời mình nói ra có vấn đề, nhưng đâu có mấy cô gái không thích được người khác khen đầu.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc Lăng Hiểu Huyên lại tươi cười rạng rỡ.
Cô đưa vali cho Hoắc Chi, sau đó quay đầu nhún vai với Lăng Hiểu Huyên: “Có phải hiện giờ trông em mỏng manh như Lâm Đại Ngọc không?”

Lăng Hiểu Huyên dùng hành động trả lời cho câu hỏi của cô, cô ấy giao vali cho vệ sĩ của nhà họ Lăng ở phía sau.
Hai người chia tay nhau ở dưới tầng một ký túc xá, mỗi người đi một ngả.

Trở lại nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn cho vali lên phòng ngủ trên tầng hai.
Anh ta vừa thốt ra câu này, đầu óc của Tần Nguyễn như nổ tung.

“Anh nói cái gì?” Đồng tử trong mắt cô hơi co lại, linh tính xấu càng ngày càng mãnh liệt.
Tần Nguyễn cau mày nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bối rối của Tần Muội, trong lòng không khỏi chìm xuống.

Vẻ mặt của Tần Muội cực kỳ nghiêm trọng, anh ta đè thấp giọng xuống, nói: “Đường Nhã chết rồi.”
Sau khi cô đã treo hết quần áo vào tủ và sắp xếp xong những vật dụng cần thiết hàng ngày thì có người gõ cửa.

“Phu nhân, Tần nhị thiếu đến ạ” Người ngoài cửa là Hoắc Chi.
Giọng anh ta rất lo lắng: “Nguyễn Nguyễn mau cùng anh về nhà!”

“Sao thế?”
“...” Nụ cười trên mặt Lăng Hiểu Huyên cứng đờ.

Đây mà cũng gọi là lợi hại à?
“Có sao?” Khuôn mặt của Lăng Hiểu Huyên tỏ ra mờ mịt, cô ấy đang cố nhớ lại.

Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Em không biết nấu cơm.”
“Em đừng nói linh tinh!” Lăng Hiểu Huyên càng thêm xấu hổ khi nhắc đến đề tài này.

Trong đầu Lăng Hiểu Huyên lại hiện ra một khuôn mặt đẹp trai tươi sáng, dịu dàng ấm áp.
Cô nhìn khuôn mặt của Lăng Hiểu Huyên, cô ấy có mái tóc gợn sóng màu đỏ rượu, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, trên người cô ấy toát ra một sức hấp dẫn đầy mê hoặc

Tần Nguyễn đành phải nói ra một câu mất não: “Chị rất xinh đẹp”
Tần Nguyễn nắm ngược lại bàn tay đầy mồ hôi của Tần Muội rồi kéo anh ta đi ra ngoài, cô trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Tần Muội cắn răng nói: “Cái chết của Đường Nhã có liên quan đến anh cả, ba và anh cả không cho anh nói cho em biết, nhưng anh cảm thấy việc này kỳ quặc lắm”
Lăng Hiểu Huyên giả vờ cả giận, nói: “Sao cách nói chuyện của em như bà già thể, làm chị không được tự nhiên gì cả, em còn nhỏ hơn chị một tuổi đấy.”

Tần Nguyễn mỉm cười hai mắt cong cong: “Ai có thể lấy được chị là phải tu luyện phúc khi tám đời mới được đấy, vì chị là người có mệnh vượng phu”
Trực giác của Tần Nguyễn nghĩ rằng có thể trong nhà có việc.

Tần Muội đang ngồi ở phòng khách dưới tầng một, nhìn thấy Tần Nguyễn đi xuống, anh ta vội vàng đứng dậy và bước nhanh đến.
Lăng Hiểu Huyên nói câu này một cách rất kiêu ngạo.

Ngay sau đó cô ấy đổi giọng: “Nhưng em đánh nhau rất lợi hại, dọn dẹp nhà cửa cũng vô cùng giỏi, mà lợi hại nhất là em có thể...”
Lăng Hiểu Huyên đưa mắt nhìn các vệ sĩ của nhà họ Lăng và Hoắc Chi ở phía sau, cô ấy ghé vào bên tại Tần Nguyễn thì thầm: “Lợi hại nhất là em có thể bắt quỷ!”

“Chị cũng rất lợi hại” Tần Nguyễn được khen ngại quá, cũng khen ngược lại Lăng Hiểu Huyên.
Anh ta biết em gái có năng lực đặc biệt, trong lòng anh ta có trực giác rằng cô nhất định sẽ có biện pháp.

Anh ta không thể trơ mắt nhìn nhà họ Tần kết thúc được.
Trong khoảng thời gian này Tần Nguyễn vẫn luôn ở lại nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hocắc từ trên xuống dưới đối đãi với cô như quốc báo, tuy chưa đến mức cẩn thận từng li từng tí, nhưng cũng được chăm sóc toàn diện.
Thấy phu nhân nhà mình kéo vali đi về phía thang máy, cô ta bèn bước nhanh kđi lên phía trước.

“Phu nhân, để tôi xách cho ạ”
Cô ấy sờ mặt mình, nói một cách kiêu ngạo: “Coi như em có ánh mắt, gương mặt này của bản tiểu thư hàng năm đều phải tiêu tốn một con số không nhỏ để bảo dưỡng đấy”

Hai người đi thang máy xuống tầng một, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, cảm giác oi bức ập đến.
Nghĩ đến những vết thương trên người anh cả, nước mắt ngân ngấn trong mắt Tần Muội cuối cùng cũng rơi xuống.

Chuyện này rõ ràng là anh cả bị Đường Nhã tính kế, nhưng Đường Nhã chết lại làm cho nhà họ Tần rơi vào thế bị động.