Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tần Nguyễn chửi thề, vẻ mặt nhẹ nhàng nho nhã không thay đổi, thậm chí trong mắt còn nổi lên mộ2t tia vui đùa. Còn Tần Cảnh Sầm thì ngồi trong phòng khách với vẻ mặt hoảng hốt.
Ông bà Đường giống như quan tòa ngồi ở ngôi cao, nhìn chằm chằm vào hai cha con nhà họ Tần bằng ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng. Đường Nhã đã chết thật rồi sao?
Rõ ràng lúc cô ta xông lên, anh ta đã phanh rất gấp, lực va chạm cũng không mạnh. Ông bà Đường liếc nhìn nhau, họ đẩy giấy chứng tử cùng di ảnh của Đường Nhã đến trước mặt Tần Cảnh Sầm.
vào tình cảm: “Chúng tôi cũng hy vọng Tiểu Nhã không có việc gì, nhưng thực tế con bé thật sự đã chết rồi, bị xe của cậu đâm chết. Cảnh Sầm à, cậu bây giờ vẫn còn trẻ, đầu muốn nửa đời sau phải sống trong tù phải không? Mà tôi nói này, cậu có năng lực có thủ đoạn, lại còn trẻ như vậy muốn làm lại từ đầu cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Tiểu Nhã của chúng tôi thì không còn cơ hội nữa, cho dù con bé có muốn hối cải để làm con người mới thì cũng chẳng còn sống để mà làm điều ấy, dù sao thì cậu cũng nên chịu trách nhiệm về chuyện này.” Hoắc Xuyên vừa cùng Tam gia trở về cung kính cúi đầu với Tam gia rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Nhà họ Tần. Ông biết ông bà Đường muốn cái gì, muốn có Tập đoàn Tần thị á, đừng mơ.
Ảnh mắt bà Đường trở nên tham lam, tàn nhẫn: “Nếu đã như vậy thì Cảnh Sầm phải trả giá, giết người phải đền mạng!” Ông bà Đường thấy vẻ mặt khát máu đáng sợ, giận dữ không thể kìm được của Tần Cảnh Sầm mà trong lòng cũng chột dạ.
Ông Đường hơi nheo lại đôi mắt tham lam và xảo trá của mình, ông ta lạnh giọng nói: “Chúng tôi đã lấy được đoạn video giám sát ở cửa khách sạn rồi, chính cậu đã lái xe đâm vào Tiểu Nhã, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu không thoát được đâu.” “Đó là do chính cô ta xông lên!” Ánh mắt sắc bén của Tần Cảnh Sầm nhìn trùng trùng ông Đường.
Mắt anh văn lên tia máu, như thể chỉ một giây sau sẽ nổ tung. Tần Nguyễn mím chặt môi, ngước đôi mắt đỏ hồng lên.
“Anh cả của em xảy ra chuyện rồi, anh ấy bị gia đình vợ chưa cưới cũ tính kế, bây giờ đang bị người ta buộc phải hủy hoại tiền đồ của mình” Tập đoàn Tần thị không phải chỉ của một mình anh ta, không thể để bị người ta hãm hại như vậy được.
Anh ta không cam tâm, cũng sẽ không đứng im chịu trói. Cô ngước mắt lên và bắt gặp 7thái độ nhẹ nhàng thong dong của Tam gia, khóe miệng đối phương cong lên tạo thành độ cong dịu dàng giống hệt trước kia.
Ngay giây p2hút này, trong lòng Tần Nguyễn có chút khẩn trương. Tần Nguyễn đang lo lắng cho anh cả nên bước nhanh rời đi, cô xem nhẹ cảm giác trái tim đang run rẩy vì nụ hôn của đối phương.
Hoắc Chị theo sát bước chân của Tần Nguyễn. Thấy cô đang sốt ruột muốn đi, Tam gia tránh sang một bên: “Em đi đi, anh chờ em trở về dùng bữa tối”
Tam gia cúi đầu, đôi môi mỏng để lại trên má cô một nụ hôn nhẹ. Nói nhiều như thế, cuối cùng là bọn họ vẫn muốn nhằm vào Tập đoàn Tần thị.
Ông Đường còn chẳng biết xấu hổ mà bảo: “Xem cậu nói kìa, sao có thể gọi là chắp tay nhường lại chứ, đây coi như là các người bồi thường cho Tiểu Nhã nhà chúng tôi.” Tần Cảnh Sầm đột nhiên lên tiếng: “Tôi không giết Đường Nhã!”
Giọng nói lạnh lùng và bất cần của anh khiến mọi người sững sờ ngay lập tức. Đối mặt với sức ép từ ông bà Đường, trong nháy mắt trong Tần An Quốc như già đi mười tuổi.
Trông ông có vẻ sa sút tinh thần, gương mặt uy nghiêm để lộ ra sự chán chường. Tam gia chẳng hề nhắn mày lấy một cái, ngón tay mảnh khảnh của anh xoa lên khóe mắt đỏ hồng của Tân Nguyễn, ngón tay mát lạnh di chuyển xuống dưới, nắm nhẹ cằm của cô.
Anh cẩn thận quan sát Tần Nguyễn, thấy vẻ mặt uất ức tức giận của cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn: “Có chút chuyện này mà đáng giá để em tức giận như vậy cơ à, chỉ cần anh cả của em không có việc gì là được rồi, trời sập đã có anh chống đỡ, em đừng khó chịu cũng đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi” Đường Nhã chết, người nhà họ Đường bức bách, việc tìm kiếm mối quan hệ để giải quyết chuyện này thất bại khiến trái tim của Tân đại thiếu không ngừng chìm xuống.
Lần này anh ta thật sự bị người ta hãm hại quá thảm, đến cả cặn cũng không còn. Anh ta nhìn thấy bên dưới Đường Nhã cháy ra vết máu, cái thai không thể giữ được cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao Đường Nhã lại chết được.
Bàn tay đặt trên tay vịn ghế sô pha của Tần Cảnh Sầm siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi cả gân xanh. Tần đại thiếu châm chọc: “Cái mạng của Đường Nhã đáng giá tới mức bằng được cả một tập đoàn có giá trị thị trường mấy chục tỷ?”
“Đó là hai mạng người đấy!” Ông Đường cuống lên. “Chịu trách nhiệm như thế nào? Đem tập đoàn Tần thị chắp tay nhường cho ông bà?”
Đôi mắt u ám của Tần đại thiếu bắn thẳng đến hai vợ chồng nhà họ Đường, trong mắt anh ta chỉ có sự lạnh lẽo chứ không hề có chút tình cảm nào. Nghĩ đến việc anh cả bị người ta hãm hại, Đường Nhã gặp tai nạn chết đi để nhà h0ọ Đường vin vào chuyện này mà ép nhà họ Tần, là cô không để ý được sự bối rối trong lòng mình nữa, cô nhanh chân đi về phía Tam gia.
Ngay lúc cô và Tam gia mặt đối mặt, Tần Nguyễn không nói lời nào, chuẩn bị đi lướt qua nhau. “Được, anh cho Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đi cùng em, có xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, nhưng hãy hứa với anh là em sẽ tự bảo vệ chính mình nhé?”
“Vâng!” Tần Nguyễn gật mạnh đầu. Từ lâu anh đã biết rõ thực chất ở bên trong Tần Nguyễn có tính cách ngông cuồng, nhưng không ngờ lại bị anh bắt được 7nhanh như vậy.
Nghe thấy giọng Tam gia, trái tim Tần Nguyễn run lên, bước chân của cô dừng lại. Bà Đường cầm khăn lau khóe mắt, vẻ mặt đầy đau đớn, bà ta nói: “Tiểu Nhã đã chết, mặc kệ đứa bé trong bụng con bé là của ai thì Cảnh Sầm cũng đã lái xe đâm chết nó, bất kể thế nào nhà họ Tần các người cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Tiểu Nhã là con gái cưng của chúng tôi, không có con bé, các người bảo tôi và anh Đường phải sống thế nào đây, chúng tôi chỉ có một đứa con thôi, nhà họ Tần các người nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời về chuyện này.”
Tần An Quốc lạnh lùng nhìn bà ta, nắm tay siết chặt nổi cả gần xanh: “Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không bao giờ giao Tập đoàn Tần thị cho các người!” Ai bắt nạt người nhà cô sẽ bị hoàn trả lại, còn ai dám xúc phạm đến họ sẽ bị tiêu diệt!
Tam gia nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kiên cường, cùng sự thù hận nổi lên trong mắt Tần Nguyễn mà thấp giọng thở dài. Lúc đầu Tần Nguyễn chỉ đỏ mắt thôi, nhưng vì lời nói này của anh mà nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô hơi nghiêng đầu lau vết nước trên mặt. Cô sẽ không bỏ qua cho tất cả những kẻ đang toan tính nhà họ Tần.
Động vào người nhà của cô thì cũng nên trả giá tương tự. “Do Đường Nhã tự xông lên, đứa con trong bụng cô ta cũng là do cô ta ăn nằm cẩu thả với kẻ khác mà có. Tối hôm qua cô ta lừa tôi đến khách sạn rồi trói tôi lại, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn hèn hạ với tôi, việc này cũng không thể chỉ để ông nói suông là có thể cho qua chứ hả!”