Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 299: Kẻ đứng sau lưng nhà họ đường muốn giẫm nhà họ tần xuống



VŨNG BÙN

Trải qua bao nhiêu năm sóng to gió lớn, Tần An Quốc ông thật sự không sợ ba cái lời dọa dẫm này.

Cho dù có người đứnkg sau lưng nhà họ Đường, thì lần này ông cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động vào Tập đoàn Tần thị. Cô dùng hai tay xé rách áo sơ mi của Tần Cảnh Sầm, nước mắt tuôn rơi lúc nào không hay.

Nhưng lần đại thiếu lại không muốn bị xấu hổ ở trước mặt nhiều người như vậy nên tôm chặt lấy áo của mình.

Thấy hai anh em lôi lôi kéo kéo, Hoắc Xuyên bèn đi lên phía trước, uyển chuyển khuyên nhủ Tần Cảnh Sầm: “Tần đại thiếu, tình huống cơ thể phu nhân không được tiện lắm, ở nhà Tam gia cũng đều thuận theo dỗ dành phu nhân, xin ngài đừng làm phu nhân bị thương”
“Em cứ muốn nhìn đấy, tại sao bọn họ lại dám đánh anh hả!”

Giọng của Tần Nguyễn run rẩy.

Cô ở khu tây đã được chứng kiến quá nhiều việc ngầm bẩn thỉu dơ dáy.
Tần An Quốc trừng mắt với Tần Muội đứng sau lưng Tần Nguyễn, Tần Muội lập tức trốn ra sau lưng Hoắc Xuyên.

Tần Nguyễn cau mày: “Ba không cho anh hai nói cho con biết, mà cứ để người ta bức ép đến tận cửa như vậy à?”

“Cơ thể con không tiện, mà ba cũng đang tìm người điều tra việc này rồi, còn chưa có kết quả cuối cùng nên vẫn chưa tới tình trạng kia”
Bàn tay đang nắm lấy áo sơ mi của anh cả run rẩy, Tần Nguyễn ngẩng đầu lộ ra ánh mắt khẽ run: “Là Đường Nhã làm?”

“Ừm, toàn là vết thương ngoài da thôi” Tần đại thiếu nói thản nhiên.

“Tại sao cô ta lại làm như thế, cô ta muốn làm gì?!”
Sau khi biết Tần Nguyễn đã làcm đăng ký kết hôn với Tam gia, ông đã cùng bàn bạc với hai đứa con trai và quyết định, sau này Tập đoàn Tần thị sẽ là của hồi môn của Tần Ngauyễn.

“Đúng thế, nhà họ Tần các người hiện giờ không có chỗ nào để dựa vào, chỉ có thể mặc cho người khác chém giết thôi!”

Bà Đường đắc ý vênh váo nói: “Đừng lề mề nữa, mau làm theo quy trình đi, tôi muốn tiếp quản Tập đoàn Tần thị trong thời gian ngắn nhất”
Ông bà Đường quay đầu lại, nhìn thấy hai anh em Tân Muội, Tần Nguyễn, phía sau họ là hơn mười ám vệ nhà họ Hoắc người đầy khí thế uy nghiêm.

Tần Nguyễn không thể ngờ người của nhà họ Đường lại không biết xấu hổ như vậy.

Cô nhanh chân tiến vào phòng khách, đôi mắt xinh đẹp u ám quét về phía cha và anh cả của cô.
Động tác giãy giụa của Tần Cảnh Sầm đột ngột dừng lại, vẻ mặt của anh ta đầy bất đắc dĩ và thất bại.

Nhất là lúc nhìn thấy nước mắt trên gương mặt của Tần Nguyễn, cho dù anh ta có không muốn thể nào thì cũng không nỡ khiến cô phải khó chịu rơi lệ như thế này.

Tần Cảnh Sầm đành để em gái muốn làm gì mình thì làm.
“Bà đừng có mơ!” Tần An Quốc chỉ vào mũi của bà Đường và mắng: “Cút! Các người cút khỏi đây! Nhà họ Tân không chào đón các người!”

“Hiện giờ không phải là chuyện các người có hoan nghênh chúng tôi hay không là có thể giải quyết được vấn đề, bây giờ tôi và anh Đường mà bước chân ra khỏi cái cửa này, thì nhà họ Tân các người cứ chờ phá sản đi! Tôi nói được là làm được đấy!”

Vẻ phúc hậu ngụy trang trên gương mặt bà Đường biến mất sạch, mặt bà ta từ từ trở nên vặn vẹo.
Tần Nguyễn quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn bà ta một cái.

Có vài món nợ cần phải tính gộp một lần, cô có đầy đủ kiên nhẫn.

Tần Cảnh Sầm nhẹ nhàng nắm tay Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn đừng nóng giận, tình trạng của em bây giờ không thể tức giận được, những chuyện này cứ giao cho anh và ba giải quyết là được.”
Tần Cảnh Sầm mím môi, trên gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ khó nói.

Đến ngay cả anh ta cũng không thể nói ra được Đường Nhã đã làm những gì.

Đối phương là một người phụ nữ và đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô ta không hề có một chút lòng xấu hổ nào.
Đây là lời nói thật, Tân An Quốc ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy vẫn có được thế lực nhất định.

Mặc dù lần này ông có cảm giác mọi chuyện không đơn giản, bạn bè lúc trước khi nghe nói đến chuyện của nhà họ Đường thì cùng nhao nhao từ chối.

Cho dù có người đồng ý giúp thì cũng liên tục dặn dò là sẽ tự cho người đi điều tra, đừng ôm hy vọng quá lớn.
“Giải quyết như thế nào? Bị người ta núp trong bóng tối tính kế, còn có ké với mánh khóe thông thiên đứng ở đằng sau trợ giúp, đây là có người ngay từ đầu đã muốn. giẫm nhà họ Tần xuống bùn!”

Tần Nguyễn lạnh lùng quét mắt về phía ông bà Đường, cô chỉ muốn chém hai người này thành trăm mảnh.

Ông Đường bị cô nhìn mà thấy không được tự nhiên, giống như tất cả bẩn thỉu trong lòng ông ta đều bị cô nhìn thấu, đó không còn là chột dạ nữa, mà là cảm giác sợ hãi.
“Là ai làm?!”

Đôi mắt Tân Nguyễn hơi đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh cá.

“Không sao, đều là vết thương ngoài da thôi.”
Thấy bọn họ bị ép đến mức quanh thân tỏa ra hơi thở suy sụp thất bại, lửa giận trong lòng cô không thể kìm nén được nữa.

Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tần An Quốc, cô nắm chặt tay của ông rồi an ủi: “Ba, ba đừng lo lắng, có con ở đây không ai có thể bắt ép mọi người được.”

“Sao con lại trở về, có phải tại thằng nhóc thối Tần Muội kia không!”
Tần Cảnh Sầm giật lại cổ áo từ tay em gái rồi cài lại cái cúc thứ nhất.

“Anh, anh còn bị thương ở đâu nữa?” Tần Nguyễn xoay người muốn cởi áo của Tần Cảnh Sầm.

Tần Cánh Sầm luống cuống tay chân ngắn cô lại: “Không có việc gì đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi, đang có nhiều người nhìn lắm, Nguyễn Nguyễn ngoan, đừng để người ta cười cho.
“Còn có thể là cái gì, chắc chắn là nó muốn dùng sức mạnh cưỡng bức Tiểu Nhã của chúng tôi, nhưng Tiểu Nhã không chịu theo, lúc phản kháng để lại vết thương trên người nó thôi!”

Giọng điệu của bà Đường đầy khinh miệt, bà ta cắn răng trả lời.

“Bà câm miệng!”
Ở trong trại trẻ mồ côi, cũng không phải chỉ có bé gái sẽ gặp nguy hiểm, có một số bé trai xinh xắn một chút cũng gặp nguy hiểm giống vậy.

Thậm chí bọn họ còn thừa nhận rằng, sự sỉ nhục mà họ phải chịu đựng còn đáng sợ hơn nhiều so với con gái.

Lúc đầu khi còn ở trại trẻ mồ côi, Tần Nguyễn nhìn thấy những người anh và cậu em trai xinh xắn bị người ta mang đi, sau đó quay trở về với những vết thương đầy người, lúc đó cô không hiểu.
Tần An Quốc tức quá phải lấy tay che lại chỗ trái tim, và liên tục hít sâu.

“Mạnh miệng lắm, bà không sợ bị đau lưỡi à!”

Từ ngoài cửa vọng đến một giọng nói giận dữ và phẫn nộ, tiếng nói này rất dễ nghe và quen thuộc.
Tần Nguyễn thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh cá.

Chỉ nhìn một thoáng thôi mà sát khí lạnh lẽo lại hiện ra trong mắt cô.

Tần Nguyễn bước nhanh đi bến bên người Tần Cảnh Sầm, kéo cổ áo của anh ấy làm lộ ra những vết thương tím xanh ở bên trong.
Giọng ông ta rất lạnh lùng che giấu đi sự chột dạ của mình: “Cái con oắt này thì biết cái gì, chỗ này không có phần cho mày xía vào. Hôm nay nhà họ Tần các người nhất định phải trả lại sự công bằng cho chúng tôi, mạng đổi mạng hay là giao công ty ra, các người tự xử lý đi!”

“Tôi thấy ông đang nằm mơ rồi!”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên, ánh mắt cô vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm: “Muốn có Tập đoàn Tần thị? Cũng phải xem ông có cái số cầm được không đã!”

Ông Đường: “Sao mày dám nói thế, đừng tưởng rằng mày là con gái thì tạo không dám đánh mày!”

Hôm nay ông bà Đường đến đây cũng có mang theo người đến, là để phòng ngừa sự kiện như lần trước lại xảy ra.

“Ông chủ có gì dặn dò?” Tên đội trưởng vệ sĩ tiến lên một bước, thái độ cung kính xin chỉ thị.

Mặt mũi ông Đường đầy đắc ý, ông ta chỉ tay vào Tần Nguyễn, vênh mặt hất hàm nói: “Bịt miệng con bé này lại cho tôi!”