Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 300: Nam cung sưởng thủ đoạn ác độc hung tàn, nhà họ hoắc tới



CỬA ĐỜI NGƯỜI

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Xuyên đảo qua đám vệ sĩ được nhà họ Đường mời tới, trong mắt hiện rõ sát ý, anh ta nhìnk đám vệ sĩ kia như nhìn vật chết vậy. Ông bà Đường nghẹn ngào lên tiếng, họ ra sức lắc đầu, hai mắt nhìn trùng trùng vào Tần Nguyễn.

“Thật à?”
Cô gái này còn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Đã bảo ông quá ồn rồi mà”

Thấy vậy, bà Đường lập tức nổi giận: “Các người đang phạm pháp đấy, mau thả chồng tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ông ta chỉ tay vào đội trưởng đội vệ sĩ mà mắng: “Không thèm tiền nữa à? Tôi cho các người tiền thì phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng để ông đây mất mặt xấu hổ, toàn là chó cả, còn ở đây giả vờ thâm trầm à!”

Câu nói này đúng là khó nghe, không nói đến đội trưởng đội vệ sĩ, mà ngay cả những người anh em của hắn ta cũng có sắc mặt khó nhìn.
Đường Nhã vừa làm giải phẫu xong, không thể chịu được sự giày vò.

Nam Cung Sướng che lại đôi mắt động lòng người kia, gã trầm giọng nói: “Thật, anh sẽ không lừa em”
Đường Nhã dám giả chết, muốn mưu đoạt sản nghiệp của nhà họ Tân, cô sẽ không bỏ qua bất cứ ai trong nhà họ Đường.

Tần đại thiếu nghe vậy mà ngượng ngùng.
“Thật à?” Đường Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy cảm động, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

Chính cái dáng vẻ này luôn luôn làm Nam Cung Sướng không thể khống chế nổi.
Gã thích Đường Nhã thật, thích cái khí chất yếu đuối trên người cô ta, cũng thích sự nghe lời của cô ta trong chuyện tình dục, mặc cho gã muốn làm gì thì làm.

Thích này không phải là yêu, cũng không thể đánh đồng được với lợi ích gia tộc.
Việc này là nỗi nhục nhã quá lớn đối với một người đàn ông như anh ta.

“Cô ả này đúng là chẳng biết xấu hổ!” Tần Muội phẫn nộ lên tiếng, cái dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta dường như đang bất bình thay cho Tần Cảnh Sầm
vậy.

Tần Nguyễn liếc nhìn chiếc áo sơ mi đã được cài cúc cẩn thận của Tần Cảnh Sầm, cô nhớ lại những vết thương vừa mới nhìn thấy dưới lớp áo đó.
Trong lúc hai người đang vuốt ve an ủi nhau thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Nam Cung Sướng tựa người vào giường bệnh, tay ôm Đường Nhã, gã cất giọng trầm thấp khó chịu: “Chuyện gì?”
Tạm thời gã chỉ muốn Đường Nhã, cô gái này vừa bớt việc lại bớt lo, quan trọng nhất là cô ta sẽ không mang thai được nữa, thế chẳng phải là để cho gã muốn chơi thế nào thì chơi sao.

Dù Tiêu Văn Nhu có biết đến sự tồn tại của Đường Nhã, thì một người phụ nữ không thể sinh con như vậy chẳng có bất kỳ sự uy hiếp nào với cô ta, sau khi cưới xong cũng không cần vì Đường Nhã mà sinh ra mâu thuẫn.
Trên người Đường Nhã có rất nhiều vết thương, tất cả đều do Nam Cung Sưởng tự tay ban thưởng.

Cô nàng này trông thì có vẻ yếu ớt đấy, nhưng xương cốt lại rất cứng.
Sắc mặt cô dần chìm xuống, trong mắt nổi lên ánh nhìn nguy hiểm xen lẫn đau lòng.

“Cô ta dám ra tay với anh như vậy, món nợ này em sẽ đích thân đòi lại từ cô ta”
Mà cũng chỉ có một Đường Nhã còn có thể để gã chơi thêm một đoạn thời gian nữa. Nam Cung Sưởng cảm thấy ý tưởng này rất hay.

Gã có phải người điều tra nhà họ Tần rồi, sau lưng không có người chống lưng. Ở cái đất thủ đô có vô số người muốn trèo lên này, một nhà họ Tần biến mất thì rất nhanh sẽ có những người khác thay thế.
Mấy năm trước Nam Cung Sướng đã phải người cảnh cáo Tần Cảnh Sầm rồi, bây giờ lại vì Đường Nhã mà ra tay đánh nhà họ Tần, đây nếu không phải là thật sự yêu, thì chắc hẳn là tâm lý bị biến thái.

Ảnh mắt của Tần Nguyễn dừng lại trên khuôn mặt đầy nghi hoặc của Tần Cảnh Sầm, cô hỏi: “Anh cá, hôm qua Đường Nhã định bức hôn anh à?”
Tần Nguyễn quay đầu nói với Hoắc Xuyên: “Đường Nhã vẫn còn ở trong bệnh viện, chắc hẳn là người của nhà Nam Cung đang bảo vệ cô ta, anh có thể đưa cô ta đến đây không?”

“Không vấn đề gì, tôi sẽ dẫn người đến ngay
Gã không để ý vết thương mới phẫu thuật xong của Đường Nhã mà đẩy cô ta ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo trên người rồi nhanh chân đi về phía cửa phòng bệnh.

Gã mở cửa phòng, người đứng ở ngoài cửa đập vào mắt gã.
Những cánh vệ sĩ lại có vẻ sợ mấy người Hoắc Xuyên.

Những người này không giống kiểu ăn tiền lương, đi giúp người ta trấn giữ cục diện như bọn họ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho tôi!”

Ông Đường không cho là nhóm người Hoắc Xuyên có bao nhiêu năng lực, cùng lắm thì hai bên đánh ngang tay thôi.
Dưới sự giúp đỡ của Thiên Nhãn, cô có thể khám phá đại khái tiền căn hậu quả.

Chuyện của Đường Nhã có bóng dáng của nhà Nam Cung.
Tần Nguyễn cũng không lấn cấn lâu, cô quay đầu nhìn Tần Cảnh Sầm và hỏi: “Anh cả, anh đưa Đường Nhã đến bệnh viện nào?”

Tần đại thiếu báo tên bệnh viện.
Cô cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Cô ta làm gì anh?”

“Chuốc thuốc, muốn gạo nấu thành cơm, cô ta muốn dùng chuyện này để bắt ép anh cưới cô ta” Tần Cảnh Sầm rũ mắt xuống, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi của hai đứa em.
Đường Nhã không biết Nam Cung Sưởng xem cô ta như một vật phẩm, cô ta cảm động dựa vào ngực đối phương, rồi dịu dàng nói: “Cảm ơn A Vưởng”

Nam Cung Sướng chạm nhẹ vào vành tai của Đường Nhã.
“Ừ, ồn ào chết đi được”

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hoắc Chi không có một chút biểu cảm nào, giọng điệu càng lạnh nhạt.
Từ trên người của nhóm Hoắc Xuyên, bọn họ có thể ngửi được mùi máu tươi rất đậm, đó chính là sát khí bò ra từ ngàn vạn thi thể.

Ông Đường đã ra lệnh, nhưng không ai trong số đảm vệ sĩ dám có hành động.
Là Hoắc Xuyên luôn đi theo bên cạnh Tam gia, Nam Cung Sưởng tất nhiên biết người này.

Trên mặt gã nở nụ cười rất nhẹ: “Đây chẳng phải là Hoắc Xuyên luôn đi theo bên cạnh Tam gia đó sao, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy, gần đây Tam gia vẫn khỏe chứ?”
“A Sưởng à, con của chúng ta mất rồi, nó là con trai, chúng ta sẽ không bao giờ có con được nữa.”

Cô ta nạo thai quá nhiều lần, đứa con lần này không còn, cô ta sẽ không bao giờ được làm mẹ nữa.
Gã là đao phủ duy nhất có thể thao túng cô ta.

Trong lòng Nam Cung Sướng thầm thở dài một tiếng, đáng tiếc, lúc này không có cách nào hưởng lạc được.
Cùng lúc đó.

Trong bệnh viện, Đường Nhã đang dựa vào lồng ngực của một người đàn ông lạ, cô ta khóc như hoa lệ gặp mưa.
Tần Muội đứng bên cạnh từ lúc vào nhà đến giờ không dám lên tiếng, lúc này mới nhảy ra nhìn chằm chằm Tần Nguyễn đầy mong đợi.

“Thật”
Hôm qua là do anh ta lơ là sơ suất, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

May mắn anh ta vẫn kiên trì đến cuối cùng, không làm chuyện gì quá giới hạn với Đường Nhã.
Người đàn ông ôm Đường Nhã có gương mặt không thể nói là đẹp mắt, nhưng cũng không xấu.

Ở trên người gã, thứ còn nổi bật hơn cả vẻ bề ngoài của gã chính là khí chất cao quý được gia tộc bồi dưỡng ra, đây là thứ mà người bình thường không thể so sánh
Tần Nguyễn nhìn thấy hết sắc mặt trắng bệnh, trông cực kỳ mỏi mệt vì bị hành hạ của Tần Cảnh Sầm.

Không biết rốt cuộc cô ả Đường Nhã kia đã làm gì anh trai.
Tần Nguyễn nhíu mày nhìn sang Hoắc Xuyên, trông cô có vẻ hơi ngập ngừng.

Hoắc Xuyên tiến lên mấy bước, cung kính nói: “Phu nhân có việc gì cần dặn dò xin cứ nói.”
Tân An Quốc ngồi giữ yên lặng nghe ba đứa con bàn bạc.

Ông già rồi, chuyện của công ty giao cho con trai lớn, con gái lại vào nhà họ Hoắc, con trai thứ hai nhìn như cà lơ phất phơ đấy, nhưng cũng là đứa hiểu chuyện.
Nhưng những trải nghiệm kia cũng đủ để trở thành bóng ma tâm lý theo suốt cuộc đời anh ta.

Cuối cùng việc này do em gái ra mặt thay anh ta, khiến trong lòng anh ta cảm thấy không dễ chịu. Tần đại thiếu cảm thấy mình rất thất bại.
Năng lực của nhóm người này còn chưa xứng để anh ta tự mình ra tay, chỉ cần chọn đại một cám vệ của nhà họ Hoắc đứng ra thôi là cũng có thể tiện tay giải quyết hết rồi.

Muốn động đến phu nhân của bọn họ à, sợ là có chaín cái mệnh cũng không đủ cho mấy tên này chết đầu.
“Vậy sao?” Tần đại thiếu cau mày, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ khó coi.

Nếu là như thế này thì tại sao hôm qua Đường Nhã lại phải làm chuyện như vậy.
Vì để làm hài lòng một món đồ chơi yêu thích, hủy diệt một nhà họ Tần bé cỏn con đối với gã mà nói chỉ là một việc dễ như ăn cháo thôi.

Gã sắp kết hôn rồi, sau khi cưới Tiêu Văn Nhu về, chỉ sợ trong thời gian ngắn gã đành phải tạm gác việc vui chơi này lại.
Về phần tài sản của nhà họ Tần, Nam Cung Sưởng cũng khinh thường để ý tới.

Nếu cha mẹ Đường Nhã muốn, cho bọn họ là được.
“Đúng vậy” Sắc mặt Tần Cảnh Sầm không tốt lắm.

Ký ức ngày hôm qua là một sự sỉ nhục đối với anh ta.
được.

Đó là Nam Cung Sướng, con trai trưởng của nhà Nam Cung trong bốn gia tộc lớn.
Cô đi đến trước mặt ông bà Đường rồi mở Thiên Nhãn thăm dò.

Một lúc sau, ánh sáng vàng mờ nhạt trên mắt cô tản đi.
“Cảm ơn”

“Phu nhân đừng khách sáo”
Tần Nguyễn không thèm nhìn họ lấy một cái.

Cô đi đến trước mặt cha và anh cá, nói giọng nghiêm túc: “Đứa con trong bụng Đường Nhã đã mất, bản thân cô ta cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, lần này là nhà Nam Cung trả thù nhà họ Tần thôi.”
Xem ra, ông thật sự nên buông tay.

Con cái đều có con đường riêng của chúng, giờ ông chỉ mong được sống lâu hơn một chút để được tận hưởng niềm vui chăm cháu thôi.
Hoắc Xuyên hơi cúi người trước Tần Nguyễn, sau đó vẫy tay một cái mang người rời khỏi nhà họ Tân.

Sau khi Hoắc Xuyên dẫn người rời đi, ông bà Đường chật vật nằm trên mặt đất vẫn còn không ngừng giãy giụa.
Hoắc Chi đưa mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh, người nọ cũng dùng phương pháp tương tự để quật ngã bà Đường.

Vì để phòng ngừa bà ta làm ầm lên, họ bịt luôn miệng của bà ta lại.
Lời vừa mới ra khỏi miệng, chỉ một tích tắc sau gương mặt hắn ta đã có biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.

Hoắc Chi tiến lên lưu loát quét chân ông Đường, sau đó dùng chiếc khăn không biết tiện tay vớ được ở đầu chặn lại cái miệng hôi hám của ông ta.
Bên trong sự yếu đuối lại tràn đầy sự tin tưởng và nể phục.

Giống như gã chính là thần, là ánh sáng, là trời của cô ta vậy.
Ông ta chỉ vào đội trưởng đội vệ sĩ cùng các anh em phía sau lưng hắn ta: “Được! Các người được lắm! Bây giờ tôi sẽ đi khiếu nại, để các người hết đường lăn lộn ở công ty!”

“Ông chủ Đường à... Đội trưởng đội vệ sĩ muốn cầu tình.
Cho dù gã có giày vò thế nào cũng không hỏng được.

Nam Cung Sướng dời mắt đi, giọng gã đều đều an ủi Đường Nhã: “Anh sẽ ở bên cạnh em, chờ em xuất viện rồi thì nhà họ Tần cũng không còn tồn tại nữa.”
Nam Cung Sướng vuốt ve đôi vai gầy yếu của Đường Nhã, nhìn thấy vết thương lộ ra nơi đầu vai của cô ta, ánh mắt gã hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ham muốn.

Đây là vết roi đánh, vết thương đã được gần nửa tháng rồi.
Bà Đường được đối xử tốt hơn ông Đường một chút, ám vệ nhà họ Hoắc dùng vải trên váy của bà ta để chặn miệng.

Tần Nguyễn chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này, cũng không ngăn cản.
Giọng Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Việc này có liên quan đến nhà Nam Cung”

Sắc mặt Hoắc Xuyên hơi khựng lại, anh ta lập tức cung kính nói: “Tam gia có lệnh, trời sập xuống đã có nhà họ Hoắc chống đỡ, phu nhân không cần khó xử, cứ việc ra lệnh ạ”.
Hai con mắt thâm thúy và nguy hiểm của gã nhìn chằm chằm vào vết voi trên vai cô ta: “Mấy ngày nay anh hơi nhớ em rồi đấy, em dưỡng bệnh cho tốt rồi mau khỏe lại đi.”

“Vâng.” Đường Nhã thẹn thùng, lập tức hiểu ngay gã đang suy nghĩ gì trong đầu.
Nhưng ông Đường là khách thuê của bọn họ nên dù giận lắm, họ cũng không dám nói gì.

Hoắc Xuyên thấy cảnh này thì bật cười: “Tiểu Chi này, em có nghe thấy tiếng chó sủa đầu đây không?”
“Đại thiểu, người của nhà họ Hoắc đến ạ”

Nam Cung Sướng nghe vậy mà kinh ngạc, vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc.
— QUẢNG CÁO —