Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 301: Nguyễn nguyễn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông



Gương mặt cứng rắn của Hoắc Xuyên nở một nụ cười xa cách: “Nam Cung đại thiểu, hôm nay tôi tới tìm ngài là muốn có một người”

“Người nào?” 1Trong lòng Nam Cung Sưởng càng cảm thấy kỳ quái. Tần Cảnh Sầm thấy sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi thì nhìn theo tầm mắt của cô.

Trông thấy Đường Nhã xuất hiện, cuối cùng anh ta cũng yên tâm được rồi.
“..” Tần nhị thiểu không có cách nào phản bác, đành phải trông mong nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nhe răng cười với anh ta, sau đó nhón một quả dâu tây đưa tới bên miệng Tần Cảnh Sầm.
Tần Muội: “Thì em cũng là con trai, là em trai của anh đấy”

Tân đại thiểu: “Nguyễn Nguyễn đang mang thai”
“.” Nụ cười trên gương mặt Nam Cung Sướng cứng đờ, gã khẽ nhíu7 mày, vẻ mặt không thể tin được: “Ai cơ?”

Nụ cười trên môi Hoắc Xuyên không thay đổi, anh ta lặp lại một lần nữa: “Đường Nhã”
“Ngô ngô ngô..“.

Ông bà Đường thấy con gái tới thì liên tục lên tiếng.
Tần Nguyễn cười khẩy, cô quay đầu hỏi Hoắc Xuyên: “Anh làm thế nào đưa cô ta ra khỏi bệnh viện?”

Hoắc Xuyên cung kính nói: “Thưa phu nhân, là Nam Cung đại thiếu tự giao người cho tôi.”
Vì dù sao ở kiếp trước, đúng là anh hai của cô đã lái xe đâm chết Đường Nhã thật.

Nếu ở kiếp trước cô ta giả chết thì không thể nào Tam gia không tra ra được.
Bên ngoài bệnh viện.

Nam Cung Sướng ngồi vào trong xe, gã lạnh giọng ra lệnh cho một vệ sĩ: “Lục, đi tra cho tôi xem Đường Nhã có vấn đề gì với nhà họ Hoắc!”
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng cũng hơi cảm thấy hả giận.

Đường Nhã ho sặc sụa, thò tay cá vào trong miệng muốn móc nước thuốc ra.
Đường Nhã vừa muốn nhổ ra, Hoắc Chi đã nâng mạnh cái cằm của cô ta lên, toàn bộ số thuốc Đường Nhã đang ngậm trong miệng đều bị nuốt xuống.

Làm xong tất cả những chuyện này, Hoắc Chi tiện tay ném lọ thuốc rỗng vào thùng rác gần đấy.
Bất kể như thế nào, chỉ cần Đường Nhã còn sống là tốt rồi.

Nếu không, sợ rằng lần này nhà họ Tần sẽ thật sự rơi vào tình cảnh cực kỳ khó khăn.
“Không muốn, cút đi, cô cút ngay cho tôi, các người đang phạm pháp đấy! Nhà Nam Cung sẽ không bỏ qua cho các người đầu!”

Đường Nhã bị bắt lại liều mạng giãy giụa, cô ta giơ nanh múa vuốt, suýt chút nữa đã cào lên mặt Hoắc Chi.
Từ trước đến nay Tam gia chưa bao giờ hỏi chuyện thế sự, giờ lại phái Hoắc Xuyên chạy đến2 chỗ gã đòi người, chẳng lẽ uống lộn thuốc.

Hoắc Xuyên: “Đường Nhã”
Ăn hoa quả xong, ông đắc ý nói với hai đứa con trai: “Đúng là hoa quả do con gái đút là ngọt nhất”

Vì là người lớn trong nhà nên Tần An Quốc chiếm luôn con gái, không cho cô tới gần hai anh trai.
Đường Nhã bị khí lạnh trên người Tần Nguyễn xâm nhập, bộ đồng phục bệnh nhân khó mà ngăn cản được khí lạnh, khiến tóc gáy cô ta dựng đứng hết cả lên.

“Cô, cô muốn làm gì?”
Khóe môi của Nam Cung Sướng chậm rãi cong lên, gã nghiêng người để lộ ra cửa phòng bệnh đang đóng chặt ở sau lưng.

“Người đang ở bên trong
Hoắc Xuyên cụp mắt xuống, sắc mặt thờ ơ.

Nam Cung Sướng tiếp tục hỏi: “Cô ta đắc tội với người của nhà họ Hoắc?”
Cô cười bảo: “Hay em đưa cho anh ăn nhé?”

“OK, cứ giao cho anh giải quyết!”
Đường Nhã nhìn thấy cha mẹ mình bị trói gô nằm trên mặt đất của nhà họ Tần thì nghẹn ngào gào lên: “Các người làm gì cha mẹ tôi vậy?!”

“Cô không có mắt à?”
Thấy Tần Nguyễn tới gần, Đường Nhã không khỏi lùi lại.

“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, Đường Nhã, cô đã làm gì với anh cả của tôi?”
Tần Nguyễn lạnh giọng ra lệnh: “Rót hết thuốc cho cô ta!”

“Vâng!”
Tần Nguyễn lắc lắc bàn tay hơi đau, đôi môi gợi lên một vòng cung tà ác, thần sắc trên mặt cô càng thêm chìm xuống.

Đối mặt với vẻ mặt lên án, khóc không ra nước mắt và kinh hãi của Đường Nhã, Tần Nguyễn cười lạnh: “Hay cho cậu không liên quan gì đến tối, không bằng cô tự thể nghiệm một chút những gì anh cá của tôi đã trải qua tối hôm qua, rồi sau đó nói chi tiết cho tôi nghe”
Tần Nguyễn lau sạch tay, đứng dậy nện bước nhẹ nhàng đi về phía Đường Nhã.

Mỗi bước chân của Tần Nguyễn đều như đang đạp lên trái tim của Đường Nhã, cảm giác áp bức dồn dập ập đến.
Tần Nguyễn lại nhón một quả anh đào đưa đến bên miệng anh ta: “Anh ăn đi, em biết anh cũng thích ăn mà”

Hai người là anh em song sinh nên có rất nhiều sở thích giống nhau.
Tần Nguyễn giơ tay cho cô ta một cái tát.

Cái tát này rất mạnh, Đường Nhã bị tát mạnh đến mức thân thể chấn động, trên mặt nhanh chóng xuất hiện vết đỏ.
Một tiếng bịch rất nhỏ vang lên, lọ thuốc đã rơi tọt vào thùng rác một cách chuẩn xác.

Hoắc Chi lùi lại phía sau, tránh xa Đường Nhã giống như tránh xa một loại vi khuẩn.
Nụ cười trên gương mặt Hoắc Xuyên hơi ngừng lại, chính sự biến hóa rất nhỏ này để Nam Cung Sướng hiểu rõ gã đoán đúng rồi.

Đương nhiên, đây cũng là do Hoắc Xuyên cố ý để gã phát hiện.
Những hoa quả này đều do người của nhà họ Hoắc đưa tới, chúng là hoa quả tươi được hái trong ngày và được trở bằng đường hàng không từ miền nam ra đây.

Tay Tần Muội không ngừng nhóm hoa quả trong đĩa Tân Nguyễn đang cầm, nhưng vẫn không quên căn dặn cô.
Tần Muội thỏa mãn ăn hoa quả do em gái đút cho, cảm giác ngọt hơn vừa nãy anh ta ăn.

Đút cho hai ông anh ăn hoa quả xong, Tần Nguyễn cũng không quên Tần An Quốc ở bên cạnh.
Cô ngọt ngào khích lệ: “Vẫn là anh cả tốt nhất!”

Tần đại thiếu há mồm ăn quả dâu tây, làm Tần Muội đố kỵ đến mức đỏ cả mắt.
Mặc kệ Đường Nhã có thân phận như thế nào, nhà họ Hoắc dám cướp người từ trong tay gã, gã sẽ nhớ kỹ món nợ này.

Nhà họ Tần.
Dù sao cô ta cũng mới vừa bị đâm xe, lại sẩy thai, cơ thể của Đường Nhã lúc này vô cùng yếu ớt.

Giọng điệu của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô cảm thán: “Đường Nhã này, cô biết không, nếu mà cô ngoan ngoãn giải trừ hôn ước thì có lẽ tôi còn có lý do buông tha cho cô. Nhưng cô lại dám động vào anh cả của tôi, khiến tôi chẳng còn lý do nào để bỏ qua cho cô được nữa.
“Vâng, đại thiểu”

Xe bắt đầu lăn bánh, Nam Cung Sướng quay đầu nhìn bệnh viện ở phía sau, khuôn mặt gã đầy tàn nhẫn và dữ tợn.
“A!”

Cú đạp này của Tần Nguyễn làm toàn thân cô ta đau đớn.
Hoắc Chi đi đến trước mặt Đường Nhã, cô ả cảm giác không ổn bèn luống cuống chạy trốn.

Nhưng cô ta làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của một trong những thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc, Hoắc Chi chỉ cần hai ba bước là đuổi kịp cô ta.
Mặc cho trong lòng Đường Nhã hiểu rõ mình đã bị từ bỏ, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được.

Cô ta bắt đầu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi lực đè ép dưới chân Tần Nguyễn.
Đúng lúc này, Đường Nhã chật vậy bị Hoắc Xuyên đưa vào phòng khách, đi vào trong tầm mắt của Tần Nguyễn.

Cô nhét đĩa hoa quả vào ngực Tần Muội, nét dịu dàng trong mắt rút đi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Ba, ba cũng ăn đi ạ”.

Khuôn mặt đen sì của Tân An Quốc lập tức trở nên tươi rói.
Vậy thì chỉ có một khả năng, ở kiếp trước đúng là Đường Nhã đã chết thật rồi.

Ở kiếp này, nếu Đường Nhã ngoan ngoãn giải trừ hôn ước với anh cả, cô ta đã chẳng có cảnh ngộ như ngày hôm nay.
Đây là lần đầu tiên đụng phải một kẻ hung hăng càn quấy như vậy, Hoắc Chi cũng rất tức giận.

Hoắc Chi dùng tay không túm tóc Đường Nhã, đá vào chân rồi đạp cổ á quỳ xuống đất.
Phía sau Đường Nhã là Hoắc Xuyên, cô ta không thể lùi được nữa.

Tần Nguyễn đứng ở trước mặt cô ta, những ngón tay xinh đẹp nắm lấy cái cằm của Đường Nhã, nâng phắt lên.
Người đàn ông này thật sự vô tình, chỉ một chút tình cảm thôi cũng không thể hiện ra, đúng là đủ đáng sợ.

Hoắc Xuyên đẩy cửa phòng bệnh trước mặt.
Anh ta không thể nói cho đối phương biết Đường Nhã đã đắc tội với phu nhân. Tam gia đã hạ lệnh không được để lộ ra sự tồn tại của phu nhân, có thể giấu được đến đầu hay đến đó.

Nhưng theo tình huống hiện tại thì thân phận của phu nhân không giấu được bao lâu nữa.
Khi Đường Nhã còn đang bất ngờ chưa kịp phản ứng, Hoắc Chi đã bóp miệng cô ta ra rồi đổ toàn bộ chỗ thuốc được đặc chế dành riêng cho cô ta vào trong.

“Ngô ngô ngô... Không, không muốn...”
“Ơ kìa? Nguyễn Nguyễn, em nói chuyện chẳng giữ lời gì cả!” Tần Muội lên án cô.

Tần Cánh Sầm che chở cho Tần Nguyễn, đỡ cô ngồi xuống, sau đó liếc nhìn em trai: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh cướp đồ ăn với Nguyễn Nguyễn.”
“Anh cả, anh quên mất em với Nguyễn Nguyễn bằng tuổi nhau à”.

Sắc mặt Tần Muội ai oán, anh ta cạn lời rồi, anh cả cũng tiêu chuẩn kép quá đấy.
Trái7 tim Nam Cung Sướng bắt đầu chìm xuống, trên mặt ngay cả nụ cười khách sáo cơ bản nhất cũng không thể duy trì nổi: “Tam gia muốn cô gái này?”
2
Hoắc Xuyên cười cười không nói chuyện, thái độ vô cùng cường thế, hạ quyết tâm nhất định phải dẫn Đường Nhã đi.

Trong mắt Nam Cung Sưở0ng lóe lên một chút ý tứ sâu xa: “Đường Nhã đắc tội với Tam gia?”
Những thứ đã nuốt xuống bụng rồi, làm sao có thể dễ dàng để cô ta nôn ra chứ.

Tần Nguyễn đi tới trước mặt Đường Nhã đang quỳ trên mặt đất, cô đạp lên vai cô ta, dưới chân hơi ghì mạnh, dưới lực giẫm Đường Nhã chật vật nằm rạp trên mặt đất.
Bị cảm giác áp bức của Tần Nguyễn bao quanh, Đường Nhã cố nói cứng: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ta, tôi muốn làm gì với anh ta mà chẳng được, không liên quan gì tới cô!”

“Bốp!”
“Hoắc Chi!”

Hoắc Chi nghe tiếng lập tức đi lên phía trước, trong tay còn cầm một bình thủy tinh trong suốt đựng thuốc.
Lúc Hoắc Xuyên dẫn Đường Nhã vẫn còn mặc đồng phục bệnh nhân đến, Tần Nguyễn đang ôm đĩa hoa quả do hai anh trai rửa cho cô.

Cô đã ăn non nửa đĩa hoa quả rồi.
Anh ta đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Đường Nhã đang nằm ở trên giường, vẻ mặt đầy bối rối và sợ hãi.

Xem ra cô ta đã nghe được lời nói vừa rồi của Nam Cung Sướng.
Bỗng một cảm giác khô nóng trào dâng trong cơ thể khiến cô ta có một dự cảm chẳng lành.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, chất vấn: “Cô cho tôi uống cái gì thế?”
Tần Muội đưa tay ra muốn lấy đĩa hoa quả ở trong ngực cô.

Tần Nguyễn lập tức nghiêng người ngã về phía Tần Cảnh Sầm, tránh né bàn tay muốn cướp đĩa hoa quả của anh hai.
Gã quét ánh mắt nặng nề về phía các vệ sĩ của nhà Nam Cung, lạnh giọng ra lệnh: “Chúng ta đi”

Một nhóm người đi theo gã rời đi, cứ như vậy giao Đường Nhã cho Hoắc Xuyên.
Anh ta là thật lòng muốn tốt cho em gái, cả một đĩa hoa quả to đùng mà Tần Nguyễn xơi sắp hết sạch, một lát nữa đến giờ cơm tối thể nào cũng không ăn nổi được nữa.

Tần đại thếu bị em trai mắng lại thì vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nguyễn Nguyễn vẫn nhỏ hơn em”
Tần An Quốc và Tần Muội cũng có suy nghĩ như vậy.

Chỉ cần Đường Nhã không chết, tất cả đều dễ nói chuyện.
Tần Nguyễn không có lý do lại buông tha cho cô ta.

“Cô không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người của Nam Cung đại thiểu” Đường Nhã tự biết hôm nay khó thoát tại kiếp nên lôi cả Nam Cung Sướng ra ngoài.
Hai cha con đút hoa quả cho nhau ăn rất vui vẻ.

Bây giờ, đến phiên Tần Cảnh Sầm cùng Tần Muội hâm mộ cha.
Tần Nguyễn cười, cô nhìn Đường Nhã bằng ánh mắt thương hại: “Đã nghe thấy chưa? Cô bị bỏ rơi rồi”

“Không, không phải!”
“Nguyễn Nguyễn, em ăn ít thôi, một lát nữa là ăn cơm tối rồi đấy”

Tần Nguyễn ném một quả anh đào vào trong miệng, rồi nhìn Tần Muội bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cô đoán xem?” Tần Nguyễn cười tươi rói.

Cô đã nói sẽ trả lại hết cho cô ta tất cả những gì Đường Nhã làm với anh cả, cô nói được thì sẽ làm được.

Đường Nhã mở to hai mắt nhìn Tần Nguyễn: “Cô, cô sao lại độc ác như vậy chứ?”