Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 302: Nụ cười trên khuôn mặt của nguyễn nguyễn vừa lưu manh vừa



HOANG DÃ

Đối mặt với lời chất vấn của Tần Nguyễn, Đường Nhã không khỏi nhớ lại những gì mình đã làm với Tần Cảnh Sầm ở trong khách sạn tối hôkm qua. Đường Nhã sợ hãi, cô ta biết Tần Nguyễn nói sự thật.

Cô ta không thể ngồi chờ chết được, hai mắt đảo quanh, cuối cùng ánh mắt cô ta rơi xuống Tần Cảnh Sầm ngồi gần đấy.
“Bốp! Bốp! Bốp!!!”

Tần Nguyễn tát liên tiếp vào mặt Đường Nhã.
Bước chân vô cùng nhàn nhã, không thể nhìn ra được là ông đang mệt mỏi.

Tần Nguyễn ghét Đường Nhã vô liêm sỉ, cũng ghét cô ta lại một lần nữa lỗi người nhà của cô vào.
Thấy Đường Nhã cầu cứu mình, Tân An Quốc vuốt mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt nói: “Ba già rồi, chưa ngồi được bao lâu mà cơ thể đã thấy mệt mỏi, ba lên lầu ngủ một giấc đây, mấy đứa ở dưới này làm gì thì nhỏ tiếng thôi nhé!

Lão cáo già đứng lên, ung dung đi lên lầu.
Tần Nguyễn nằm tóc Đường Nhã, mỗi cầu mỗi chữ cô nói ra đều lạnh như bằng: “Đường Nhã, tôi đã nói rồi kiên nhẫn của tôi có hạn”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?!”
“Ủa? Gần nhà chúng ta có chỗ bán đấy, sang tận khu tây hình như hơi xa quá thì phải?” Tần Muội không muốn đi vào lúc này.

Tần Nguyễn liếc mắt ra hiệu cho Hoắc Chi, cô thả tóc của Đường Nhã ra, đứng dậy đi về phía hai anh trai.
Cả tâm lý lẫn cơ thể đều thấy ghê tởm. Tần Cảnh Sầm chậm rãi cụp mắt xuống, không nhìn tới Đường Nhã, thái độ này đã cho thấy anh ta đồng ý với hành động của Tần Nguyễn.

Em gái ra mặt vì anh ta, anh ta không có lý do ngăn cản.
“Vì bọn họ biết hiện giờ anh đang là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Tân thị”

“Mà ai nói cho bọn họ biết tin tức này?”
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tần Muội, kéo anh ta rời khỏi ghế sô pha, cũng kéo luôn cả Tần Cảnh Sầm lên.

Cô nói bằng giọng mềm mềm hơi giống làm nũng: “Em lớn lên ở khu tây nên rất thích ăn bánh lưỡi bò đen ở quán Lan Quế Phường, bánh ở đây rất ngon, bên trong xốp mềm, bên ngoài giòn tan, em đang thèm ăn quả?
Tần Nguyễn đẩy hai người ra cửa: “Các anh nhất định phải mua ở quán Lan Quế Phường nhé, em không thích ăn ở quán khác đầu”

Hai anh em Tần Cảnh Sầm và Tần Muội bị đẩy ra tới cổng.
“Bốp!”

Cô giơ tay ra cho Đường Nhã một cái tát.
Ký ức tối hôm qua sẽ là bóng ma tâm lý theo anh ta suốt cuộc đời này.

Không phải là anh ta không lên được, mà là ghét bỏ Đường Nhã bẩn.
Tần Cảnh Sầm im lặng một lúc lâu, anh ta nói: “Anh cũng đã từng nghĩ qua về vấn đề này, kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là bác cá và Hàn Nhàn, chắc bọn họ là người làm lộ ra tin tức

“Cho nên chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc chứ, còn thả cho bọn họ nhảy nhót bên ngoài, thì không biết sau này bọn họ còn làm chuyện gì bất lợi cho nhà họ Tân nữa hay không”
Tần Nguyễn cười, nụ cười vừa lưu manh vừa hoang dã: “Anh cả à, sao anh không hiểu chứ, vì em không muốn anh cùng anh hai nhìn thấy một bộ mặt khác mà em. không muốn người khác biết thôi.”

Thấy Tần Cảnh Sầm còn muốn nói gì nữa, cô bèn đẩy người ra phía ngoài.
Cũng không biết anh ta đang ủ mưu xấu gì mà trong mắt cứ đảo như rang lạc.

Tần Nguyễn dựa vào cửa, nhìn bọn họ lên xe lái đi.
Bọn họ sống trong hoàn cảnh nguy hiểm giết chóc quanh năm nên cực kỳ mẫn cảm với loại hơi thở này.

Hoắc Xuyên đến gần, Tần Nguyễn nói với anh ta: “Lôi hai ông bà già điên này ra ngoài, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tóm lại đừng để bọn họ gây ồn đến trên lầu, tôi muốn biết là ai bảo họ tới nhà họ Tần ép hôn, gây chuyện.”
Sau khi Tần Nguyễn rời đi, Hoắc Chi đến trước mặt Đường Nhã và bịt miệng cô ta lại.

Tiếng khóc nghẹn ngào nháy mắt biến mất.
Là một người cha, ông vừa thấy vui mừng, lại vừa lo lắng.

Vui mừng vì Tần Nguyễn sẽ không dễ dàng bị người khác bắt nạt, và lo lắng Tam gia sẽ quản thúc Tần Nguyễn quá chặt, với cái tính tình nóng nảy này của con gái ông, không biết có ra tay đánh Tam gia hay không nữa.
Thấy cầu xin Tần Cảnh Sầm vô dụng, Đường Nhã lại quay sang Tân An Quốc: “Chú Tân, xin chú cứu cháu với!”

Đây là lần đầu tiên Tân An Quốc nhìn thấy con gái đánh nhau, thủ đoạn thô bạo đến mức khiến ông phải kinh ngạc.
Tần Cảnh Sầm không chịu làm theo ý cô ta, thậm chí còn chửi mắng, nói thẳng vào mặt Đường Nhã là không có hứng thú với cô ta, chế cô ta bẩn.

Cô ta có thể làm gì được đây, chỉ đành rót thuốc và sai người đánh Tần Cảnh Sầm.
“Phu nhân?”

Hoắc Xuyên dường như ngửi thấy mùi máu tanh trên người Tần Nguyễn, cô thực sự động sát khí rồi.
Tần Nguyễn cười, tiếng nói chậm chạp chứa đầy ác ý. “Việc tôi muốn làm rất đơn giản, đem tất cả những việc tối hôm qua cô làm với anh trai tôi, để cho cô trải nghiệm hết một lần”

Những vết cào cấu trên người anh cả xem ra là do chính Đường Nhã gây nên, thù này sao có thể không báo được.
Quanh thân Tần Nguyễn tràn ra hơi thở hung tàn mà cô có được sau nhiều năm lăn lộn và trải qua đủ thứ chuyện ở khu tây.

“Hoắc Xuyên!” Giọng Tần Nguyễn quá lạnh, tràn đầy tức giận.
Đó là sự xấu hổ không thể chịu đựng nổi của một người đàn ông khi bị lột trần truồng phơi bày trước công chúng.

Tần Nguyễn không nói cái gì, cũng không hỏi điều gì.
“Tôi xin cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Hoắc Xuyên vung tay lên, các thuộc hạ kéo ông bà Đường rời khỏi phòng khách nhà họ Tần.
Đường Nhã nói chuyện bắt đầu run rẩy, chắc thuốc đã có hiệu lực.

Tần Nguyễn: “Nhà họ Tần đã đơn phương giải trừ hôn ước với nhà họ Đường rồi. Đường Nhã, cô đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, như thế này sẽ khiến cô phải chịu chút đau đớn trên da thịt đấy. Từ trước đến nay tôi vốn là đứa chẳng kiêng nể cái gì, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần chọc giận tôi là tôi đánh hết!”
“Em thật sự muốn ăn bánh lưỡi bò đen ở Lan Quế Phường, các anh đi sớm về sớm”

“Được rồi anh cả, chúng ta đi!” Tân Muội lôi kéo anh mình rời đi.
Tần đại thiếu cau mày: “Kẻ chủ mưu phía sau không phải là nhà Nam Cung sao?”

“Anh cả à, vậy anh nói xem tại vì sao nhà họ Đường lại đột nhiên tới nhà chúng ta muốn bức hôn?”
Tần Nguyễn vén sợi tóc ra sau tại, vuốt nhẹ vài cái: “Anh cả à, thủ đoạn của ám vệ nhà họ Hoắc không phải là thứ mà anh và anh hai có thể tưởng tượng nổi đầu. Mà em sống ở khu tây từ nhỏ nên đã quen rồi, đến ngay cả sàn đấm bốc ngầm em cũng đã từng chiến qua, chuyện giết người cướp của, đánh nhau chảy máu với em mà nói chỉ là chuyện thường ngày thôi.”

Tần Cảnh Sầm cau mày: “Nguyễn Nguyễn, bây giờ em đã về nhà rồi, không chỉ có một mình nữa”
Tay của cô đỏ hết cả lên, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Để phòng ngừa Đường Nhã lại cầu xin tha thứ, Tần Nguyễn lại nhét miếng vải vào trong miệng cô ta.
Đường Nhã lập tức há mồm cầu xin tha thứ. “Van xin cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa đâu, cầu xin cô hãy thả tôi ra, tôi thật sự quá khó chịu, rất rất khó chịu...”

“Bốp!” Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống: “Tôi không muốn nghe cô cầu xin tha thứ, tôi muốn cô nói ra tối hôm qua cô đã làm gì với anh trai tôi?”
Cô ta muốn kết hôn với Tần Cảnh Sầm, tiện thể sinh đứa con trong bụng ra.

Nhưng đối phương không đồng ý, vì để thuận lợi sinhc con ra, cô ta muốn gạo nấu thành cơm với Tần Cảnh Sầm.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Đường Nhã, đôi mắt cô sâu thăm thẳm như đầm nước yên tĩnh không một chút gợn sóng.

Cơn thịnh nộ lúc biết được anh trai mình bị người ta lột sạch, và bị người khác vây xem khi nãy đã được áp chế xuống.
Ảnh mắt lạnh lùng của cô dân bình tĩnh trở lại, cô quay ra nhìn Tần Muội đang chết sững: “Anh hai, em muốn ăn bánh lưỡi bò đen ở quán Lan Quế Phường bên khu tây.”

Lời nói này của cô rất đột ngột.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, cô ta lừa được người đến khách sạn, thậm chí còna trói Tần Cánh Sầm lại.

Nhưng có duy nhất một lỗ hổng ở khâu cuối cùng.
Tần đại thiếu vuốt vuốt mi tâm: “Thế để A Muội đi là được rồi, em kéo cả anh lên làm gì?”

“Khu tây quá loạn, tính tình của anh hai lại không tốt lắm, có anh cả đi theo trông chừng em sẽ thấy yên tâm hơn.”
Cô ta sợ mình bị lột trần truồng ở trước mặt người khác, cũng sợ bọn họ làm gì tổn hại đến thân thể của mình, cô ta không thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.

Tần Nguyễn không hỏi thêm được gì nữa từ miệng Đường Nhã, bèn quay đầu nhìn anh cả nhà mình đang bình tĩnh ngồi im trên ghế sô pha.
Tần Nguyễn cười yếu ớt, nụ cười này ở trong mắt Tần đại thiếu luôn cảm thấy có chút quá hung tàn.

Nhưng anh ta vẫn không muốn bị đẩy ra như vậy: “Không được, anh không yên lòng, không thể để một mình em ở lại nơi này được”
Đàn ông như vậy không đáng để cô ta phải tốn công tốn sức, chỉ cần hai người đăng ký kết hôn là xong.

Đường Nhã nói năng rất hùng hồn: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ta, có làm gì với anh ta cũng là vì thỏa mãn lẫn nhau thôi.”
“Không, không được!” Đường Nhã sợ, cơ thể cô ta run như cầy sấy cầu xin tha thứ. “Cô bỏ qua cho tôi đi, đừng mà, tôi không muốn bị lột sạch ở trước mặt nhiều người như vậy đâu!”

Tần Nguyễn nghe vậy mà đồng tử trong mắt đột nhiên co lại, khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái chìm xuống, toàn thân cô tỏa ra sát khí mãnh liệt.
“Tôi không làm gì cả, thật sự không mà!”

Cho dù có bị ngốc, Đường Nhã cũng sẽ không nói ra vào lúc này.
Mà Đường Nhã nhói đau, cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

Cơ thể cô ta giống như bị nướng trên bếp, cực kỳ khó chịu.
Gương mặt tuấn tú ấm áp của Tần Cảnh Sầm vẫn giữ biểu cảm nhẹ nhàng, khi bắt gặp ánh mắt của cô, khóe môi anh ta còn khẽ gợi lên.

Nhưng Tần Nguyễn có thể nhìn ra được sự đắng chát trong nụ cười rất nhẹ của anh cả.
Bàn tay đang nắm tóc của Đường Nhã run lên: “Cô nói cái gì?”

Đường Nhã vì sợ quá mà khóc lóc thảm thiết, không nói nổi một lời nào.
Nghe thấy lời này của Tần Nguyễn, cô ta vội vàng gật đầu.

Tân Nguyễn cúi người lấy miếng vải trong miệng cô ta ra.
Đường Nhã lập tức cầu cứu: “Tần Cảnh Sầm, cứu tôi với, chính anh là người làm tôi mất khả năng làm mẹ, anh nhất định phải trả lại cho tôi, đây là anh nợ tôi!”

Từ giây phút nhìn thấy Đường Nhã còn sống, sắc mặt Tần Cánh Sầm đã rất khó coi.
Trên thực tế, với sự căm ghét của Tần đại thiếu đối với Đường Nhã, nếu không phải anh ta không đánh phụ nữ thì đã muốn tự mình ra tay với cô ta rồi.

Tất cả những thứ mà Đường Nhã đang phải chịu, chẳng đáng là gì so với những gì xảy ra với Tần Cảnh Sầm trong khách sạn đêm qua.
Tần Nguyễn đứng từ trên cao nhìn xuống ả đàn bà trông chật vật thể tham đang bị Hoắc Chi khống chế: “Đường Nhã, tôi cho cô một cơ hội, mau thẳng thắn khai ra hết toàn bộ những gì cô làm với anh trai tôi tối hôm qua, đồng ý thì gật đầu”

Cơ thể Đường Nhã giống như có vô số con kiến đang bò lên, cô ta không thể chịu được nữa.
Tần Nguyễn tức quá bật cười: “Cô bị người ta chơi hỏng rồi, còn có thai với người đàn ông khác mà còn muốn vào nhà họ Tân tôi à, ai cho cô mặt mũi thế? Dựa vào cái gì, dựa vào chuyện cô không biết xấu hổ à?”

“Chúng tôi có hôn ước!”
Nhưng cái gã Tần Cảnh Sầm này lại không lên được, cho dù cô ta đã rót thuốc, sau đó dùng rất nhiều phương thức khác nhau, mà đối phương vẫn không thể thỏa mãn điều cô ta muốn.

Dưới cái nhìn của Đường Nhã, Tần Cảnh Sầm chính là một kẻ yếu sinh lý.
Tần đại thiếu quay người nắm chặt lấy bàn tay đang đẩy mạnh của Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em muốn làm gì?”

Tần Nguyễn tỏ vẻ vô tội, cô nói rất chân thành: “Em có thể làm cái gì chứ, tất nhiên là phải tìm ra kẻ chủ mưu phía sau rồi.”
Cô nắm lấy đầu cô ta và dúi mặt xuống nền sàn đá cẩm thạch trong phòng khách.