Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 305: Hoắc gia



Thái độ bất cần này của Nam Cung Sưởng nghiễm nhiên đã phát huy bản tính của một vị thiếu gia ăn chơi vô cùng tinh tế.

Hoắc Tam 1gia nhập một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Cậu sống đúng là thoải mái thật đấy.” Nam Cung Sưởng cười tủm tỉm: “Làm sao thoải mái bằ2ng Tam gia được”

Người ở thủ đô ai mà không biết sức khỏe Hoắc Tam gia không tốt, anh chẳng mấy khi để tâm đến những chuyện bát7 nháo ở bên ngoài, trừ phi là có sự vụ gì trọng đại lắm thì anh mới ra mặt.
Mà nhà Nam Cung cũng biết rõ chuyện nhà họ Tô tính kể Tam gia.

Ảnh mắt Tam gia rất bình tĩnh, trên môi nở nụ cười cực nhẹ, vẻ mặt không hề có biến hóa gì.
Tam gia cười rất nhẹ, đôi mắt anh nhìn chăm chú vào Nam Cung Sưởng, anh cất giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Vậy cậu muốn làm gì?”

Nam Cung Sưởng nói một cách tàn nhẫn: “Tôi không muốn để lại nhà họ Tần”
Nam Cung Sưởng rũ mắt xuống, nói khẽ: “Đúng vậy, tính cách của Văn Nhu đúng là rất thẳng thắn”

Cô nàng ngu xuẩn kia thực sự khiến gã bị mất mặt, hôm nào đó gã nhất định phải cho cô ta một bài học mới được.
Nam Cung Sưởng cũng không muốn vòng vo nữa, gã hỏi thẳng luôn: “Tam gia, xin thứ lỗi cho tôi nói chuyện không được uyển chuyển, không biết giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Tân có quan hệ như thế nào?”

Giọng của Tam gia hơi mất tập trung: “Nhà họ Tần nào cơ?”
Câu nói này của Nam Cung Sưởng không phải là không 7có sự mỉa mai trong đấy.

Tam gia rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Không có chuyện thì không lên điện Tam Bảo, nói đi, hôm nay tìm2 tôi có chuyện gì?”
Nụ cười trong mắt anh dần sâu hơn, anh cười nói: “Tạm thời còn không có quan hệ gì, sau này thì không biết.”

Dù sao anh cũng chưa cử hành hôn lễ với Tần Nguyễn, người bên ngoài còn không biết mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc, Tần.
Nam Cung Sưởng cũng không quanh co lòng vòng: “Mấy tiếng trước Hoắc Xuyên có dẫn một người ở chỗ tôi đi, kh0ông biết Tam gia có biết việc này không?”

Tam gia chậm rãi nói: “Hoắc Xuyên không ở bên cạnh tôi, chiều nay tôi bảo anh ta đi giúp người khác rồi”
Anh đặt tách trà lên bàn, động tác tao nhã đẹp mắt.

Tam gia ngước mắt nhìn về phía Nam Cung Sưởng, anh mỉm cười: “Hiểu thì hiểu đấy, nhưng cậu vẫn nên một lòng thì tốt hơn, tính tình của con bé Văn Nhu khá cương liệt, tốt hơn hết là cậu không nên chọc giận con bé”
Tần Cảnh Sầm bị vợ chưa cưới tính kế, và đằng sau chuyện này có bóng dáng của nhà Nam Cung.

Sau khi Tần Nguyễn ra khỏi nhà, anh đã phải người đi điều tra rõ ràng chuyện này rồi.
Cách đây mấy năm, Tiêu Văn Nhu từng có một chút liên quan với Tam gia, cô ta đã từng nhảy điệu nhảy mở màn với Tam gia trong một bữa tiệc nào đó.

Chính trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi ấy, Tiêu Văn Nhu đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, và một lòng nghĩ muốn được kết hôn với Tam gia.
Với kiểu phong cách hành sự của những ám vệ kia, Đường Nhã rơi vào trong tay bọn họ thì chỉ có bị giày vò còn nửa cái mạng thôi.

Lời này của Tam gia rõ ràng là nói, mọi việc Hoắc Xuyên làm đều là nghe theo lệnh, mà anh không định ngăn cản.
Nhưng sự thực không phải như vậy, gã được gia tộc Nam Cung coi trọng, thủ đoạn tàn nhẫn ác độc vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, có thể nói không việc ác nào không làm.

Bản tính của gã chẳng khác gì một con sói, thủ đoạn tàn nhẫn hung ác, không thể khinh thường gã Nam Cung Sưởng này.
Hoắc Tam gia điều chỉnh tư thế ngồi, hơi nghiêng người về phía Nam Cung Sưởng, trong giọng nói của anh ẩn chứa sự lạnh lùng: “Nam Cung Sưởng, tôi biết rõ tính tình của cậu, cậu không phải là loại người có thể vì một người phụ nữ mà làm ầm ĩ lên, chẳng qua là cậu muốn mượn cơ hội này để đến dò xét ý tứ của tôi thôi.”

Nhoáng cái Nam Cung Sưởng thay đổi thái độ, trên mặt gã nở nụ cười tươi rói, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hoắc Tam gia: “Được không.”

Nam Cung Sưởng: “Tam gia...”
Nam Cung Sưởng: “Tập đoàn Tần thị, lập nghiệp bằng việc kinh doanh vàng bạc châu báu ấy”

Hoắc Tam gia giả vờ ngồi nhớ lại, trên mặt bỗng có biểu cảm giật mình.
Với phong cách làm việc của Tần Nguyễn, chỉ một chút chuyện ấy sẽ không làm chết người đầu, đã như thế thì anh cũng mặc kệ chẳng quan tâm nữa.

Chỉ là không ngờ, Nam Cung Sưởng vậy mà lại chủ động tới nhà xin gặp anh.
Bao nhiêu năm qua, cô ta vẫn luôn để ý tới Hoắc Tam gia, còn lớn tiếng tuyên bố rằng, không phải anh thì không lấy chồng.

Nếu không phải hai nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu hợp tác, cần họ kết hôn để làm vững chắc thêm mối quan hệ hợp tác, thì e là Tiêu Văn Nhu còn nhìn chằm chằm mãi vào Tam gia đấy.
Hoắc Tam gia ngắt lời gã: “Nam Cung Sưởng, hôm nay tôi nói luôn vậy, muốn động vào nhà họ Tần thì phải bước qua nhà họ Hoắc trước đã.”

Trong mắt Nam Cung Sưởng ánh lên tia tối tăm: “Nếu anh không cho tôi một lý do buông tha nhà họ Tần, sợ là tôi sẽ không nuốt trôi được cục tức này”
Hoắc Tam gia thong dong lên tiếng: “Nhà họ Hoắc muốn bảo vệ”

Nam Cung Sưởng: “Nếu không thân, còn xin Tam gia tạo thuận lợi.”
Nam Cung Sưởng cầm tách trà lên, nhìn thì có vẻ lão luyện đấy, nhưng nội tâm gã lại bắt đầu nổi sóng.

Tam gia nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của gã thì nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi không biết rõ tình huống cụ thể, tôi sẽ gọi điện hỏi Hoắc Xuyên, bọn họ làm việc từ trước đến nay luôn có chừng mực, sẽ không gây chết người đầu”
Một người phụ nữ không có thân phận bối cảnh gì sao có thể có được sự thật lòng của tay Nam Cung Sưởng lòng lang dạ thú này.

Hoắc Tam gia thầm lắc đầu, không có khả năng ấy.
Hai tay để ở bên người của Nam Cung Sưởng khẽ siết chặt: “Tam gia, chúng ta là người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, Hoắc Xuyên dẫn người của tôi đi là để đưa đến nhà họ Tần đấy.”

Hoắc Tam gia tất nhiên biết rõ hiện giờ Tần Nguyễn đang làm gì.
Hoắc Vân Tiêu đã nhiều năm không gần nữ sắc, gần 30 năm nay bên người anh không hề có một người phụ nữ nào.

Câu nói này của Nam Cung Sưởng cho thấy gã biết rõ Hoắc Vân Tiêu đã bị phá thân.
Nam Cung Sưởng là con trưởng của nhà Nam Cung, người này nhìn như sống phóng túng vô công rỗi nghề, thậm chí còn nhiều lần từ chối vào nội các.

Nếu sự thật đúng như mặt ngoài, thì Nam Cung Sưởng sẽ được coi là đứa con rơi trong gia tộc.
Nam Cung Sưởng nghe vậy mà suýt chút nữa đã chửi bậy.

Có chừng mực cái con khỉ!
Nam Cung Sưởng thật sự bị những lời nói của anh đâm vào ống thở.

Ở cái đất thủ đô này ai mà không biết chuyện Tiêu Văn Nhu thích Hoắc Tam gia.
Ngay khi anh nói ra những lời này, cuối cùng sắc mặt của Nam Cung Sưởng cũng thay đổi.

Vẻ mặt ôn hòa ngụy trang của gã thoáng trở nên âm trầm, mặc dù trở về như lúc ban đầu rất nhanh, nhưng vẫn bị Tam gia ở phía đối diện nhìn thấy hết.
Nam Cung Sưởng nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Làm sao dễ bỏ thể được, sau khi đã được nếm thử niềm vui cá nước thân mật, trái tim cứ ngứa ngáy giống như là bị cào mấy cái vậy. Tam gia cũng đã từng trải qua rồi, chắc hẳn có thể hiểu được nhỉ.”

Hàm nghĩa của lời này lớn vô cùng.
Nên Tam gia nói lời này cũng coi như là sự thật.

Anh nói câu này không rõ ràng, giống như đang cố ý trêu chọc vậy.
Tiếng cười của gã rất vui vẻ: “Không hổ là Tam gia, tôi chỉ đang tò mò vì sao một gia tộc nhỏ không quyền không thể như vậy lại được nhà họ Hoắc coi trọng, không ngờ loại trò vặt này đều bị anh nhìn thấu, bội phục bội phục.”

Tam gia ngồi thẳng người, anh đưa tay vỗ vỗ chỗ bụi không tồn tại trên quần áo: “Không cần tôi nói chắc hẳn cậu cũng đoán được rồi, dù sao không phải là chuyện gì cần giấu giếm”