Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 306: Thân phận của tần nguyễn không thể giấu được nữa



Bốp bốp bốp..” Nam Cung Sưởng vỗ tay.

Gã cười nói: “Tam gia quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái. kĐợt trước tôi có nghe Tô Tình Thư nói anh ngủ với một cô gái ở khách sạn Hoàng Đình, người này chắc chính là con gái nhà họ Tcần rồi”

Thật ra là, sau khi Nam Cung Sưởng rời khỏi bệnh viện, gã biết được kết quả do cấp dưới điều tra sau khi Hoắca Xuyên đã dẫn người đi, bây giờ gã mới nhớ đến chuyện xảy ra ở khách sạn Hoàng Đình một tháng trước. Tô Tình Thư ở bên kia là một tiếng, ngay sau đó có tiếng phàn nàn không hài lòng của đàn ông.

“Cục cưng ngoan, chúng ta đợi chút nữa lại tiếp tục nhé”

Tô Tinh Thư vỗ vỗ mặt của đối phương, động tác khá tùy tiện.
Lúc Tân Cảnh Sầm trở về, vết máu ở trong phòng khách và bên ngoài sân đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ám vệ nhà họ Hoắc xử lý những việc này rất thành thạo.

Trải qua bàn tay của bọn họ, cả trong lẫn ngoài đều không còn mùi máu tươi.
Cô ta chẳng thèm mặc quần áo, cứ thể đứng lên, xuống đất tìm một chỗ yên tĩnh, giọng nói cũng trở lại bình thường.

“Có biến gì, chẳng phải nên thảo luận việc này với ông già nhà tôi à?”

Giọng Nam Cung Sưởng đầy trào phúng: “Hừ! Bây giờ nhà họ Tô đang nằm trong tay cô, tìm ông già nhà cô thì chẳng thà tìm cô luôn cho xong”
Hoắc Tam gia nhìn theo bóng lưng của gã, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ mỉm lại, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung đầy ẩn ý.

Cho đến khi bóng lưng của Nam Cung Sưởng biến mất, bên trong đôi mắt ôn hòa của Tam gia bừng lên tia sáng lạnh lẽo, nụ cười trên môi cũng trở nên tà ác.

Anh ngoắc tay với ám vệ ở gần đó.
“Hôm nay cậu lắm lời thật đấy”

Tam gia buông lỏng cơ thể, lười nhác dựa trên ghế sô pha.

Cho dù tư thế ngồi của anh khá lười biếng, thì khí chất ôn hòa nhã nhặn quanh thân anh cũng không hề bị ảnh hưởng.
Hoắc Vân Tiêu bắt tréo chân, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút suy tư.

Có một số việc anh đã sơ sót, xem ra thân phận của Tần Nguyễn không thể che giấu được nữa.

Cũng không biết cô bé kia có vì thế mà cáu kỉnh không nhỉ.
Ám vệ đi lên phía trước: “Tam gia?”

Giọng Tam gia trầm thấp, có chút tàn nhẫn: “Chuẩn bị xe, đến nhà họ Tần”

“Vâng!”
Vẻ mặt của Nam Cung Sưởng trở nên trịnh trọng và áy náy: “Tôi quên mất là sức khỏe của Tam gia không tốt, tôi không biết chừng mực rồi”

Đúng thật là gã suýt quên Hoắc Tam gia là một con ma ốm.

Anh không giống với người bình thường, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể ốm nặng một trận.
Nam Cung Sương lái xe riêng chạy chậm rời khỏi khu nhà họ Hoắc.

Ở trên xe, gã gọi điện cho Tô Tình Thư.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Nam Cung Sưởng lạnh lùng nói: “Tối nay ở khách sạn Hoàng Đình, hẹn gặp chỗ cũ”
“Tô Tình Thư”

“Biết rồi biết rồi”

Nhà họ Tần.
Đến ngay cả Nam Cung Sưởng nghe nói như thế, sắc mặt trong nháy mắt cũng sững sờ.

Ngay sau đó gã bật cười: “Ha ha ha... Tam gia quả thực là một người đặc biệt đấy!”

Gã lau đi giọt nước mắt vì cười to quá mà trào ra trên khóe mắt, mặt mày gã đầy vẻ trêu tức: “Tam gia đã không động lòng mà lại bảo hộ nhà họ Tần, chuyện này hơi khó hiểu đấy nhỉ?
Tam gia giơ tay ấn trán, giọng nói lành lạnh: “Cậu đừng động vào nhà họ Tần, cô bé nhà họ Tân kia ở với tôi một đêm, dù sao cô ấy còn nhỏ tuổi nên chung quy vẫn là chịu thiệt thòi, nhà họ Hoắc chăm sóc nhiều hơn cũng là việc nên làm”

Nam Cung Sưởng: “Vâng, nếu là người mà anh bảo vệ, nhà Nam Cung nào dám động vào”

Gã đứng dậy, trên mặt nở nụ cười hòa nhã: “Không còn việc gì nữa, tôi sẽ không quấy rầy Tam gia nghỉ ngơi, mong anh hãy giữ gìn sức khỏe
Lúc đó bọn họ cùng tính kế Hoắc Tam gia, rõ ràng đã tìm một cô gái sinh vào giờ âm tháng âm năm âm đến để chuẩn bị hủy hoại anh, nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám.

Kẻ phá đám này bị trúng thuốc, trời xui đất khiến thế nào lại đi vào phòng của Hoắc Vân Tiêu, và người ấy chính là Tần Nguyễn.

“Đúng vậy.”
“Người tôi hơi khó chịu, không tiện tiễn cậu”

“Tam gia cứ ngồi đi ạ”

Nam Cung Sưởng quay người muốn đi về, nhưng hình như nhớ tới chuyện gì đó, gã lại quay đầu.
Tần Nguyễn đi tắm, thay quần áo rồi xuống lầu.

Đứng ở trên tầng hai, cô liếc mắt nhìn xuống thấy anh cá đang nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ ở dưới lầu.

Tần Muội ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, trông anh ta nghe lời hơn so với bình thường.
Không biết lúc nào thì ngỏm củ tỏi.

Tuy người phụ nữ ngủ cùng anh ở trong khách sạn không phải sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, nhưng chỉ cần Hoắc Tam gia bị phá thân, anh cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Nghĩ như thế, trong lòng Nam Cung Sưởng dâng lên cảm giác ưu việt.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng của Tô Tình Thư ở bên kia hơi hổn hển, như thể cô ta đang chạy.

Sắc mặt Nam Cung Sưởng trầm xuống khi nghe thấy âm thanh này, trên mặt gã hiện lên vẻ chán ghét.

Tính tình Tô Tình Thư không bị gò bó, mà cô ta lại vô cùng thích đàn ông.
Khóe môi Tam gia cong lên vui vẻ, không hề che đậy chút nào.

Nam Cung Sưởng nheo mắt lại, gã nói với giọng đầy ý tứ sâu xa: “Không phải là Tam gia động lòng rồi đấy chứ?”

“Động lòng?” Hoắc Tam gia hỏi lại rồi lập tức bật cười lắc đầu: “Không có trái tim làm sao mà động lòng được?”
“Xem cái trí nhớ của tôi này, vốn dĩ tôi đến gặp Tam gia là có việc, nhưng quanh đi quẩn lại quên mất việc này”

Tam gia ngước mắt, hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy lạnh lùng khiếp người.

Nam Cung Sưởng cười tươi rói: “Mấy ngày nữa tôi và Văn Nhu kết hôn, Tam gia nhất định phải đến dự đấy, mời anh đến chứng kiến hai chúng tôi làm nghi thức kết hôn”
“Nhất định” Khóe môi Tam gia cong lên, trên khuôn mặt nho nhã nở nụ cười nhẹ: “Chúc mừng cậu ôm được mỹ nhân về nhé”

“Ha ha ha... Tam gia chê cười rồi.”

Nam Cung Sưởng quay người rời đi, tiếng cười vui vẻ của gã âm vang trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Hoắc.
Tô Tình Thư cười đắc ý: “Cảm ơn Nam Cung đại thiếu đã cất nhắc, chỗ cũ không gặp không về”

“Đừng mang theo mấy kẻ linh tinh!” Nam Cung Sưởng cảnh cáo.

Tô Tình Thư bất mãn: “Mấy cục cưng của tôi đều rất ngoan đấy.”
Chuyện hôn sự của hai nhà Hoắc, Tô bị hủy cũng là bởi vì nhà họ Hoắc tóm được cô ta ăn vụng, lại còn làm lớn bụng nữa.

Bây giờ mới yên tĩnh chưa được bao lâu mà người phụ nữ này đã lại ăn mặn như thế rồi.

Nam Cung Sưởng đè nén sự bực bội, gã lạnh lùng nói: “Bên nhà họ Hoắc có biến, chúng ta gặp mặt rồi nói sau”
Tần Nguyễn chào hỏi: “Anh cả, anh về rồi ạ.”

Nghe thấy tiếng của em gái, Tần Cảnh Sầm hơi thu lại vẻ nghiêm túc.

Anh ta quay đầu lại nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt đầy sự chiều chuộng: “Anh mua bánh cho em rồi này, đến nếm thử xem có phải là hương vị mà em thích không?

“Em tới ngay!”

Tần Nguyễn xuống lầu, đi thẳng đến chỗ Tần Cảnh Sầm rồi ngồi xuống bên cạnh anh trai.

Cô mở gói bánh xinh xắn quen thuộc ở trên bàn, và thấy bên trong có khá nhiều loại bánh ngọt.

Những ngón tay xinh đẹp của Tần Nguyễn cầm lấy một cái bánh lưỡi bò đen, đưa lên miệng nếm thử một miếng.