Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 307: Trong vòng một đêm, nhà họ liễu biến mất khỏi thủ đô



Đừng thấy món bánh ngọt ở quán Lan Quế Phường này rẻ tiền, nhưng đối với Tần Nguyễn trước kia thì được ăn nó đúng là một điều khá xa 1xỉ.

Cho đến sau này, khi cô dần dần tạo dựng được một thế lực nhỏ thuộc về mình ở khu tây rồi, cuối cùng cô cũng có thể thườ2ng xuyên đi vào Lan Quế Phường ăn.

Tuy nhiên, những thứ dễ ăn được đã mất đi giá trị xa xỉ vốn có lúc ban đầu, và ánh mắt th7eo đuổi của cô cũng được đặt lên một tầm cao khác. “Biết em quên nên chẳng phải anh đến để giúp em nhớ đây sao” Tam gia khẽ quẹt mũi của Tần Nguyễn, giọng vừa dịu dàng lại cưng chiều.

Anh kéo tay Tần Nguyễn đi về phía Tân Cảnh Sầm và Tần Muội.

Tần Cảnh Sầm đứng lên: “Tam gia đến đây là muốn đón Nguyễn Nguyễn đi?”
Tần đại thiếu cau mày nhìn thẳng vào Hoắc Tam gia, ánh mắt của hai người yên lặng va chạm nhau.

Ảnh mắt của Tam gia hơi sâu, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Chuyến viếng thăm hôm nay của Nam Cung Sưởng chủ yếu tiết lộ hai tin tức. Đối phương biết người quan hệ với anh ở khách sạn Hoàng Đình một tháng trước chính là Tần Nguyễn, gã muốn thăm dò thái độ của anh đối với Tần Nguyễn, hoặc là nói, thái độ của anh đối với nhà họ Tần.

Thứ hai, giống như nhà họ Tiêu, mời anh đến tham dự đám cưới của gã và Tiêu Văn Nhu.
Dựa theo tư liệu đã điều tra được trước đó, nếu ở trước mặt người khác mà cô cũng có dáng vẻ để lộ hết mọi suy nghĩ lên trên mặt như thế này, thì làm sao cô sống sót được ở khu tây chứ.

Trong lòng Tam gia càng có khuynh hướng nghiêng về cách nghĩ Tần Nguyễn chỉ biểu hiện như vậy khi ở trước mặt anh.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, giọng lí nhí: “Em quên mất.”
Còn chưa giải quyết Hàn Nhàn và Tân An Dân, thì không biết bọn họ còn muốn gây ra bao nhiêu phiền phức nữa.

Cô muốn đạp những người đó xuống bùn, không bao giờ đứng dậy được nữa.

Tần đại thiếu đang muốn hỏi cô có chuyện gì quan trọng như vậy thì bỗng có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
“Em cảm ơn”

Tần Nguyễn Đế bát và uống từng ngụm một.

Tần Muội vẫn luôn yên tĩnh từ nãy tới giờ như người trong suốt, lúc này không kìm được nữa.
Tần Nguyễn nở nụ cười đầy ẩn ý.

Ngoại hình của Liên Du không thể nói là nổi bật, nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng đã thấy cô gái này là một nữ cường nhận rất có năng lực.

Nhìn cách cô ấy ở cùng với anh cả cũng không giống như hai người họ có cái gì đó không bình thường.
Tần Nguyễn nghe vậy thì không vui, bàn tay ở dưới gầm bàn khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay của Tam gia.

Đôi môi mỏng của Tam gia nhẹ nhàng nhếch lên, hơi thu lại vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững.

Anh thở dài, nói với Tần Cảnh Sầm: “Nhà Nam Cung từng là gia tộc đứng đầu trong sáu thế gia, sau này bởi vì toan tính quá lớn nên mới dần dần trở nên kín tiếng. Những năm gần đây, nhà họ Lăng đang có xu thế dẫn đầu trong số các thế gia, nhưng trên thực tế nhà Nam Cung vẫn vững vàng đứng ở vị trí số một, khống chế hai nhà khác, cậu có biết là vì sao không?”
Tính tình anh ta vốn nóng nảy, nhẫn nhịn cả buổi bây giờ đã muốn lên tiếng lắm rồi.

“Tam gia bảo có việc muốn nói với bọn tôi mà, là chuyện gì vậy?”

Tần nhị thiếu ngoài miệng hô hào Tam gia, nhưng giọng điệu và thái độ lại chẳng hề có chút tôn trọng và cung kính nào.
Liên Du sắp xếp lại giấy0 tờ trên bàn, nhẹ nhàng cúi đầu chào ba anh em nhà họ Tần rồi quay người rời đi.

Tần Nguyễn ăn bánh lưỡi bò đen, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liên Du, cô mỉm cười hỏi Tần Cảnh Sầm: “Anh cả, đây chính là cô gái đã có chồng mà Đường Nhã nói?”

“Ừ, cô ấy tên Liên Du, là thư ký của anh, năng lực không tầm thường, rất có thực lực.”
Tam gia không hỏi thêm gì nữa, anh ngoắc tay với một ám vệ ở phía sau.

Người nọ lập tức hiểu ý đi lên phía trước, và đặt món canh thảo dược lên trên bàn.

Tam gia để canh ra bát rồi đưa đến trước mặt Tần Nguyễn, anh dặn dò: “Uống lúc còn nóng”
Nếu anh ta không lý giải sai thì ý của Hoắc Vân Tiêu là muốn giết Đường Nhã?

Tân Cảnh Sầm khẽ nhíu mày: “Không đến mức ấy chứ.”

Tuy hai tay anh ta cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng lại chưa bao giờ gián tiếp xóa bỏ mạng sống của bất cứ người nào.
Theo mỗi một câu Tân Cảnh Sầm nói ra, nụ cười trên môi Tam gia càng thêm sâu.

Và ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh, giống như một cơn gió lạnh buốt lướt qua Tần Cảnh Sầm.

Chờ đối phương nói cho hết lời, Tam gia mới lên tiếng: “Vô tri!”
Tam gia cười xùy: “Không đến mức? Cậu có hiểu rõ Nam Cung Sưởng không?”

Tần Cảnh Sầm đương nhiên là biết, lúc anh ta phải người đi điều tra Đường Nhã cũng đã biết một chút về Nam Cung Sưởng.

Tần Cảnh Sầm nói: “Người này kiêu căng ngạo mạn, dốt nát kém cỏi, chơi bời đàng điếm, là vị công tử thể gia vô dụng, có xuất thân ưu việt nhưng lại không biết tận. dụng, cho đến nay vẫn không đi vào con đường làm quan”
“Ừm? Quên cái gì rồi?”

Tam gia cười khẽ, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt trêu chọc.

“Quên chuyện đã đồng ý với anh là sẽ về nhà ăn cơm”
“Đã đến ngoài cửa ạ”.

Tần Nguyễn lầm bầm một câu rồi bước nhanh tới cửa.

Cô chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy Hoắc Tam gia được ám vệ hộ tống bước vào phòng khách của nhà họ Tần.
“Nhà Nam Cung không dễ chọc vào đầu, tốt nhất nên xử lý sớm có 4 Đường Nhã kia đi.”

“Xử lý?”

Tần Muội trợn to mắt, mặt mũi là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Tần Nguyễn bê bát canh lên uống, hai mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, ý thúc giục anh mau nói tiếp.

Mặt mày Tam gia nghiêm nghị, giọng đều đều, nhưng khí tràng trên người rất mạnh: “Đường Nhã đi theo Nam Cung Sưởng nhiều năm rồi, ít nhiều gì cũng có được một chút địa vị trong lòng gã, có lẽ cô ta là món đồ chơi yêu thích nhất của gã, không thể giữ lại người đàn bà này được. Hôm nay Nam Cung Sưởng để Đường Nhã đi là vì nể mặt nhà họ Hoắc, nhưng nếu sau này gã lại nhìn thấy Đường Nhã thì sẽ luôn được nhắc nhở về nỗi nhục hôm nay. Đối với gã mà nói, nhà họ Tần chính là cái định trong mặt, cái gai trong thịt.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tần Muội tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta cảm thấy Tam gia nói hơi quá lên rồi.
Tam gia tiếp tục nói: “Chưa nói đến việc nhà Nam Cung có mưu đồ gì, chỉ cần nhắc riêng gã Nam Cung Sưởng này thôi, thì với những thông tin phiến diện mà cậu biết về gã, tôi có thể vô cùng xác định nói cho cậu biết rằng, sự thật hoàn toàn tương phản, Nam Cung Sưởng là kẻ rất biết giấu tài, thù dai, thủ đoạn tàn bạo ác độc, sự tàn nhẫn của gã vượt ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai, mà quan trọng nhất, Nam Cung Sưởng là người con được gia tộc coi trọng nhất.”

Đối mặt với ánh mắt trông mong của ba anh em nhà họ Tần, Hoắc Tam gia bóp nhẹ tay của Tần Nguyễn: “Uống canh đi, lát nữa nguội rồi là mất tác dụng.”

“Em biết rồi, anh nói tiếp đi.”
Thấy Tần Nguyễn lại nhón thêm một cái bánh nữa, Tần đại thiếu rút tờ giấy ăn ra lau vụn bánh ngọt trên mép cho cô, anh ta nhẹ nhàng nói: “Ăn có ngon đến mấy thì em cũng nên ăn ít thôi, lát nữa đến giờ ăn cơm rồi”

Tần Nguyễn khổ sở nói: “Anh à, một lát nữa em phải đi ra ngoài nên không ăn cơm ở nhà đầu”

Tần Cảnh Sầm nhìn thoáng qua bên ngoài: “Trời sắp tới rồi”
Cô đã đồng ý với Tam gia là sẽ trở về ăn cơm.

Giờ này chắc chắn là anh đến đón cô về rồi.

Tần Nguyễn thả túi bánh ngọt ăn dở lên bàn, cô cầm khăn tay rồi đứng lên hỏi Hoắc Xuyên: “Đến đâu rồi?”
Nam Cung Sưởng là gã tình nhân kia của cô ả Đường Nhã.

Nghĩ đến gã đàn ông ấy, Tần Muội lại hận đến nghiến răng.

Tam gia cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Tân Cảnh Sầm.
Anh dựa người vào lưng ghế, tư thế thả lỏng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Nam Cung Sưởng tới tìm tôi, là vì gã đang để mắt tới nhà họ Tân.”

“Để mắt thì để mắt, nhà họ Tần chúng tôi không sợ gã!”

Tần Muội đã biết chuyện Đường Nhã tính kế nhà họ Tần là do nhà Nam Cung ủng hộ ở phía sau.
Tần đại thiếu không nhịn được nữa, lên tiếng trước: “Tam gia, có chuyện gì xin cứ nói thẳng”

Rốt cuộc thì khuôn mặt bình tĩnh của Tam gia cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Cũng may nhà họ Tần còn có người thông minh, nếu nhà Nam Cung thật sự đơn giản như vậy thì anh cần gì phải chạy tới đây một chuyển như thế này.
Trong lòng Tần Nguyễn có cảm giác phức tạp khó tả, rốt cuộc thì người đàn ông này có bao nhiêu bộ mặt.

Dáng vẻ vô hại này tuyệt đối không phải là bộ mặt thật của anh.

Tam gia đi đến trước mặt Tần Nguyễn, ánh mắt anh hơi tối xuống: “Làm sao vậy, nhìn thấy anh không vui à?”
Có lẽ sắc trời đã muộn nên Tam gia đeo kính mắt gọng vàng.

Mái tóc được chải gọn gàng của anh xõa xuống che đi cái trán, để lộ ra cặp mắt đào hoa đa tình sâu thăm thẳm, phối hợp với chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, càng làm tăng thêm khí chất vừa nhã nhặn vừa xấu xa của anh.

Khi Tam gia đến gần, cô có thể cảm nhận được khí chất ôn hòa có phần kiềm chế trên người anh, khiến người ta không tự chủ được mà muốn thân cận.
Tần Cảnh Sầm không tham dự vào những cuộc đấu đá nội bộ kia, nên tự nhiên là không biết.

Mà Hoắc Tam gia cũng không muốn nghe anh ta trả lời.

Tần Nguyễn vào làm dâu nhà họ Hoắc thì tức là nhà họ Tần đã được buộc chặt vào thuyền của nhà họ Hoắc rồi. Tần Cảnh Sầm là người lèo lái tương lai của nhà họ Tần, nên anh ta nhất định phải hiểu rõ những tình huống này.
Tam gia không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là cái gì.

Trắng trợn tính kế anh?

Rốt cuộc là bọn họ đã chuẩn bị món quà gì trong hôn lễ mà phải mời đi mời lại nhiều lần như thế.
Nhưng dù có qua bao lâu thì chỉ cần muốn ăn bánh ngọt, là Tần Nguyễn vẫn 7chỉ thích mỗi quán Lan Quế Phường.

Tần Cảnh Sầm nói với thư ký Liên Du đang báo cáo tình hình công ty ở trước mặt mình: “Cô 2vất vả rồi, đi về trước đi, những việc còn lại ngày mai đến công ty tôi sẽ xử ly.”

“Vâng ạ?
Vẻ mặt của Tần Nguyễn đã thể hiện rõ tất cả những gì trong lòng cô.

Tam gia muốn giả vờ mình không nhìn thấy cũng khó.

Cô bé này chỉ biểu hiện như vậy ở trước mặt anh.
“Không phải, tôi có một số chuyện muốn nói với hai người. Tam gia nhìn xuống, hỏi Tần Nguyễn: “Em ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa?

“Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện?”
Ảnh mắt Tần Nguyễn hơi né tránh: “Em có chút việc bận”

“Có quan trọng không?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Rất quan trọng!”
Bọn họ đều là người thông minh nên không cần phải nói quá rõ ràng.

Kiều Hi sai người đánh gãy một chân của Tiêu Dục Kiệt, nhà họ Tiêu đưa ra điều kiện không truy cứu Kiều Hi là: Anh, con trai thứ ba của nhà họ Hoắc nhất định phải tham dự buổi hôn lễ của hai nhà Tiêu, Nam Cung.

Ý tứ của Nam Cung Sưởng cũng rất rõ ràng, muốn gã không động vào nhà họ Tần cũng được thôi, nhưng anh phải tới tham dự hôn lễ.
Ba anh em nhà họ Tần ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoắc Xuyên đang bước nhanh về phía họ.

Hoắc Xuyên đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, cúi đầu cung kính nói: “Phu nhân, Tam gia tới.”

Tần Nguyễn trừng mắt, trong lòng hơi hồi hộp, cô thầm nghĩ xong đời.
Tam gia mỉm cười, hỏi Tần Cảnh Sầm: “Cậu còn nhớ chuyện của nhà họ Liễu năm xưa không?”

“Là nhà họ Liễu sau một đêm biến mất ở thủ đô?” Tần Cảnh Sầm bỗng có dự cảm không lành.

Năm đó nhà họ Liễu còn rất vẻ vang và tài sản phải nhiều gấp mấy lần nhà họ Tần.

Đáng tiếc, một gia tộc có tiềm lực mạnh mẽ và giàu có khiến vô số người hâm mộ như vậy, lại chỉ trong vòng một đêm phá sản, toàn bộ người của nhà họ Liễu cũng biến mất chẳng còn tin tức gì ở thủ đô.

“Con gái nhà họ Liễu không muốn trở thành đồ chơi cho thuộc hạ của Nam Cung Sưởng, vì thế mà đắc tội với gã, chỉ trong vòng một đêm nhà họ Liễu phá sản, mà nhà bọn họ cho đến nay vẫn chưa hề rời khỏi thủ đô”