Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 308: Em gái, em có hứng thú với tam công tử nhà họ phó à?



Tần Nguyễn nhìn ra vẻ do dự trong mắt Tam gia, cô cười nhẹ: “Có cái gì mà em không thể nghe sao?”

Bàn tay đẹp đẽ của Tam gia nh1ẹ nhàng gõ lên mặt bàn ăn.

Từng nhịp từng nhịp rất có tiết tấu. Cô nhẹ giọng gọi: “Tam gia”

Hoắc Vân Tiêu đang lắng nghe Tần Cảnh Sầm phân tích tình hình ở thủ đô, nghe thấy giọng của Tần Nguyễn bèn nhướng mắt nhìn cô.

Tam gia dịu dàng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Muội: “Con ả này đúng là không biết xấu hổ!”

Tần Nguyễn cau mày: “Chuyện em muốn giải quyết khúc mắc với Hàn Khả Tâm thì liên quan gì đến nhà họ Phó?”

Tam gia vỗ tay cô trấn an: “Em đừng vội, anh Dịch Dung đang tra chuyện này rồi. Người nhà họ Phó vào thủ đô nhưng lại không báo, việc này liên quan đến rất nhiều thứ, chậm nhất là ngày mai có thể tra ra được kết quả. Chờ điều tra được lại xem xét tình hình, bây giờ Hàn Khả Tâm đang cặp với công tử nhà họ Phó, có một số việc chúng ta không nên đánh rắn động có”
“Tuy không dám nói người nào cũng đều như thế, nhưng đại đa số là không sạch sẽ. Nhà Nam Cung làm việc từ trước đến nay không bao giờ để lại nhược điểm. Nếu thật sự đắc tội với nhà Nam Cung, ví dụ như nhà họ Tần chẳng hạn, bọn họ sẽ không đưa người đến Trăn Phẩm Quán đầu, mà là xử gọn tại chỗ, không để lại bất cứ dấu vết nào”

“Đệch!” Tần Muội không nhịn được thốt ra câu nói bậy.

Chỉ có mình Tần Nguyễn giữ nguyên vẻ mặt, ánh mắt cô cũng vô cùng bình tĩnh.
“Nhà họ Phó lợi hại lắm à?” Tần Nguyễn không hiểu những chuyện này nên hỏi rất thẳng thắn.

Tam gia nở nụ cười bất đắc dĩ, anh không biết phải giải thích những thứ này với Tần Nguyễn như thế nào.

Tần đại thiếu lên tiếng rất đúng lúc: “Nhà họ Phó là một trong những gia tộc lớn nhất ở phía nam, tương đương với hoàng đế địa phương, sức ảnh hưởng của họ rất rộng lớn, trải rộng ra toàn bộ địa giới phía nam”
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, trực giác nói cho cô biết chuyện của nhà họ Phó không đơn giản, nếu không đại sư Tuệ Thành cũng không có khả năng để lộ ra tin tức ở trong nhóm chat như vậy.

Nghĩ đến chuyện Hàn Khả Tâm đang cặp kè với cậu chủ nhà họ Phú, Tần Nguyễn nhấp vào ảnh đại diện của Chùa Nam Ấn Tuệ Thành.

Cô vừa định nói chuyện riêng với đối phương, thì lại thấy ở trong nhóm có người lên tiếng.
Tần Nguyễn: “Lúc nãy anh nói Hàn Khả Tâm đang cặp với người của nhà họ Phó, không biết người kia là ai?”

“Là con trai thứ ba của nhà họ Phó, tên là Phó Cẩn”

“Anh có ảnh chụp không?”
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Ha ha ha ha... Cô đang nói kháy người nhà họ Phó đều là thái giám hả!!!]

Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân và Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành cùng mai danh ẩn tích.

Sau đó trong nhóm chỉ còn lại mấy câu đối thoại nhàm chán, chủ yếu là đủ loại bất mãn của Thanh Thành Vệ Tây Thi với nhà họ Phó.
Tần Muội siết chặt các đầu ngón tay, giọng nói khẽ run: “Thật sự muốn giết người?”

Tam gia nhẹ nhàng nói: “Có một câu thơ rất hay thế này: “Lửa đồng đốt chẳng trừ căn, lại lên mơn mởn khi xuân trở về'*, để một người biến mất không nhất định phải giết người”

* Một câu thơ trong bài “Cổ nguyên thảo tống biệt” của nhà thơ Bạch Cư Dị. Ý nói có xanh cháy hết rồi lại mọc ra.
Anh mỉm cười: “Cũng không hẳn, chỉ là những chuyện mà 2nhà Nam Cung đã làm có hơi bẩn thỉu một chút.”

“Bẩn đến mức nào chứ? Dù sao vẫn còn hơn là mất mạng Tần Nguyễn không thèm để ý7 chút nào mà cười một tiếng.

Cô không hiểu rõ nhà họ Liễu đã từng có thể lực như thế nào ở thủ đô, nhưng người nhà của bọn họ 7không rời khỏi thủ đô thì đã nói lên họ vẫn còn sống.
Vị này trực tiếp gọi thẳng họ luôn.

Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [Tôi cũng vừa mới nghĩ ra ông chủ lớn là ai, ha ha ha...]

Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [@Chùa Nam Ấn Tuệ Thành / Nhà họ Phó mời thầy tới để trừ tà, niệm kinh, hay là siêu độ hóa giải tại nạn?]
Tam gia nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Nguyễn Nguyễn muốn nói gì à?”

Tần Nguyễn gật đầu với anh: “Lần này, người đứng sau giật dây nhà họ Đường là Tần An Dân và Hàn Nhàn, hai kẻ kia cho đến bây giờ vẫn còn nhảy nhót, không xử lý bọn họ, em không an lòng”

Tần Cảnh Sầm nói: “Anh đang thu thập bằng chứng về việc bác cả tham ô biển thủ tiền công quỹ trong công ty rồi.”
Chùa Nam Ấn Tuệ Thành: [Tôi vừa tới phía nam]

Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Đến đó làm gì vậy, mùa này đi tắm hơi à?]

Thời điểm này ở phía nam có thể nói là đi ra ngoài đường không khác gì đi xông hơi, không thể bước chân ra khỏi nhà được.
Miễn còn sống là tốt rồi, có câu nói rất hay, chết tử tế chẳng bằng vẫn 2còn sống.

Tam gia thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Ở ngoại ô thủ đô, nhà Nam Cung xây một tòa nhà giam đặt tên là Trần Phẩm Q0uán, hầu hết những người đắc tội với nhà Nam Cung đều bị giam giữ ở nơi đó. Những nam nữ có ngoại hình nổi bật bị biến thành đồ chơi, còn hơi lớn tuổi thì bị làm nô lệ”

“Hơn mười người nhà họ Liễu đều bị giam ở bên trong, đến nay người thì vẫn còn sống, nhưng bọn họ sống còn chẳng bằng chết. Nam Cung Sưởng thường xuyên chiêu đãi những thể lực phụ thuộc vào mình đến Trăn Phẩm Quán, những người ở đó sống rất khổ”
Câu nói này đúng là thô mà thật, nhưng lại chưa nói rõ ràng nguyên do.

Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Đại sư Tuệ Thành, trong nhóm này cũng không có người ngoài, thầy có thể nói cho chúng tôi biết nhà họ Phó đã xảy ra chuyện gì được không?]

Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Chỉ một hai cầu không thể giải thích rõ ràng được, có hơi phiền toái.]
“Vẫn chưa đủ, chuyện bác cả tham ô của Tập đoàn Tần thị không thể liên lụy được đến hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm”

Lúc mới sống lại trở về, Tần Nguyễn gặp Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm là thấy ngay hai mẹ con chúng đang bị sát khí quấn thân, không thể có kết cục tốt được.

Nhưng giờ một tháng đã trôi qua rồi mà hai mẹ con nhà đó vẫn còn sống rất tốt, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Lại còn hoàng đế nữa, tôi thấy chó săn còn tạm được.]

Mao Sơn Cửu Cô Nương: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi / Tôi nói này Tây Thi, có phải cô có ý kiến gì với nhà họ Phó không, hình như cứ mỗi lần chúng ta nhắc tới nhà họ Phó là thể nào cô cũng có vấn đề.]

Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Nào dám, nếu ở thời cổ đại, nhà họ Phó có thể được coi là Cửu Thiên Tuế nắm quyền lớn đấy, tôi chỉ là dân đen bình thường, không dám có ý kiến.]
Vì chuyện của nhà Nam Cung, nhà họ Đường, Tần An Dân và hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khá Tâm mà cả ba anh em nhà họ Tân đều không ăn được bao nhiêu.

Tam gia ngồi trong phòng khách, nói chuyện với Tần Cảnh Sầm về tình hình các thế lực ở thủ đô hiện nay.

Dáng ngồi của anh thẳng tắp, không chê vào đâu được, trên người tỏa ra khí chất thanh tao nhã nhặn.
Nhà họ Phó là gia tộc khiến nội các thủ đô khá đau đầu.

Nếu đặt ở thời cổ đại, thì sự tồn tại của nhà họ Phó tương đương với cấp bậc của một chư hầu.

Tần Nguyễn đã hiểu, cô chậm rãi ngậm miệng lại.
Chỉ cần ngày nào hai mẹ con chúng không bị đạp xuống là ngày ấy cô vẫn còn không yên lòng.

Tam gia nói xen vào: “Hai mẹ con bị ba vợ đuổi ra khỏi nhà ấy hả?”

“Đúng vậy.”
Tam gia nhếch môi lên, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Không muốn bẩn tay thì cố gắng nhẫn nại một năm nữa, sau cuộc tổng tuyển cử năm tới, nhà Nam Cung cũng sẽ kết thúc, có việc gì phiền phức không giải quyết được thì cứ lên tiếng, nhà họ Hoắc đang có khá nhiều người nhàn rỗi đấy.”

Tân Cảnh Sầm nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn Tam gia”

“Người một nhà không cần nói cảm ơn”
Sắc mặt của Tần đại thiếu nhăn nhó: “Chẳng lẽ nhà họ Hoắc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn mà lại cứ trơ mắt nhìn xem nhà Nam Cung lộng hành như vậy sao?”

Tam gia ngước lên, nhẹ nhàng quét mắt về phía Tần Cảnh Sầm: “Vậy cậu cho rằng, nhà Nam Cung dùng cách nào để đứng sừng sững ở vị trí đứng đầu các thế gia?”

“Do tiềm lực trăm năm qua?”
Tần Cảnh Sầm nhận được ý tứ sâu xa trong mắt anh, khóe môi hơi nhẹ nhàng nhếch lên: “Tôi biết nên làm như thế nào?

Việc liên quan đến sự an nguy của nhà họ Tần, anh ta không còn lựa chọn nào khác, tuyệt đối không thể giữ Đường Nhã lại được.

Có rất nhiều chuyện em hai không hiểu, nhưng anh ta lại biết rõ ràng mối quan hệ giữa lợi và hại của chuyện này.
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Nhà họ Phó? Chính là hoàng đế địa phương ở phía nam ấy hả?]

Kiều Cửu đi theo sự phụ về phái Mao Sơn cũng đang online.

Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Biểu cảm: Cười lạnh.jpg]
Tam gia có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, đôi mắt đào hoa đa tình thâm thúy, dịu dàng động lòng người, đối mặt với những vấn đề khác nhau của Tân Cảnh Sầm, anh không hề có thái độ mất kiên nhẫn, vẻ mặt vẫn giữ sự ấm áp hòa nhã, mang theo phong thái xuất thân từ một gia tộc lớn.

Tần Nguyễn ngồi bệt trên ghế sô pha, trông chẳng có tí hình tượng thục nữ nào cả, cô đang xem qua phần ghi chép trò chuyện trong nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”.

Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [Đại sư Tuệ Thành này, nghe nói gần đây thầy không ở thủ đô?]
Tuy cô không thường xuyên nhìn thấy loại chuyện kiểu này, nhưng cũng nhìn thấy không ít, những chuyện như thế này không gây ra sự ngạc nhiên quá lớn đối với cô.

Những giao dịch dơ bẩn ở khu tây có thể là quá cấp thấp so với những gì nhà Nam Cung đã làm, nhưng nó lại chứa đầy các loại máu tanh cực kỳ tàn ác.

Tam gia quét mắt về phía Tân Cảnh Sầm, thấy sắc mặt anh ta đanh lại thì nhẹ nhàng nói: “Cho nên Đường Nhã nhất định phải biến mất, nếu nhà họ Tân không tiện xử lý, tôi sẽ cho bạn thuộc hạ đi làm.”
Tam gia lắc đầu: “Dùng chính sự thông minh của bọn họ đấy.”

“Mỗi một người bị giam giữ trong Trần Phẩm Quản đều không sạch sẽ, ví dụ như nhà họ Liễu. Năm đó họ nhanh chóng phất lên là nhờ dính đến việc rửa tiền, buôn người. Liên quan đến những việc xung đột về lợi ích, nhà họ Liễu cũng hại chết không biết bao nhiêu mạng người.”

Tần Cảnh Sầm không thể tin nổi: “Chẳng lẽ người nào bị giam ở bên trong ấy đều không sạch sẽ cả.”
“Hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng muốn giết người chứ?

Tần Muội thả lỏng người ngồi phịch xuống ghế, trong giọng nói sợ hãi còn có chút vui vẻ.

Đôi mắt sâu như đầm cổ của Tam gia nhìn chằm chằm vào Tần Cảnh Sầm, như muốn nuốt chửng linh hồn người ta.
Mao Sơn Kiều Gia: [@Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành / Tôi đang về môn phái, có việc gì cứ gọi nhé.

Sau vài giây, đại sư Tuệ Thành trả lời Kiều Nam Uyên.

Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Lão Kiều à, đúng là phải làm phiền ông thật, hình như Đại công tử của nhà họ Phó bị trúng tà.]
Tần Nguyễn dùng khăn ăn lau khóe môi, nhìn chằm chằm hai con cáo già đang giao lưu, cô nhẹ giọng nói: “Hai người nói xong chưa?”

Tần Muội không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh cá và Tam gia, nhưng Tần Nguyễn lại biết rõ ràng.

Đường Nhã sống hay chết thì còn phải nhìn vào số mạng của cô ta.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Làm sao trúng tà, cậu ta thế nào?]

Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Trúng tà? Quỷ nhập vào người?]

Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Cậu ta vẫn còn sống.]
“Chỗ anh không có, chắc bên chỗ anh hai có đấy, em cần à?”

Tần Nguyễn không hề do dự mà gật đầu: “Cần!”

Tam gia quay đầu hất cằm với Hoắc Xuyên đứng gần đây: “Liên hệ với anh Dịch Dung, bảo anh ấy gửi ảnh của Phó Cẩn tới”
Với những người sống lâu dài ở phương bắc như bọn họ, không thể thích ứng được với khí hậu ở phương nam.

Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Được ông chủ lớn mời, tôi không dám không đến.]

Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành / Nhà họ Phó?]
“Vâng, Tam gia”

Không đến mấy phút, Hoắc Xuyên đã gửi ảnh chụp Phó Cẩn đến điện thoại của Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn lại mở nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên” ra, bên trong vẫn còn đang thảo luận về chuyện của nhà họ Phó.

Đại sư Tuệ Thành đang nói về chuyện Đại công tử nhà họ Phó bị trúng tà.

Tần Nguyễn gõ chữ vào trong khung.

[Mọi người có ai biết chuyện của Tam công tử nhà họ Phó không?

Cô vừa đăng câu này lên, bên trong nhóm chat lập tức trở nên im ắng, như thể Tam công tử của nhà họ Phó là điều cấm kỵ đối với bọn họ vậy.