Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 309: Hai mẹ con hàn nhàn, hàn khả tâm chết



Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Hôm nay tôi gặp được rất nhiều người của nhà họ Phó, nhưng chưa thấy qua Tam công tử.]

Mao Sơn Kiều Gia: [Tôi cũng1 không biết.]. Chỉ khi nhìn về phía em gái anh ta, trong mắt Tam gia mới lộ ra nét dịu dàng và cưng chiều như đối với một đứa trẻ.

Lúc này, Tần đại thiểu cũng không nhắc tới chuyện muốn Tần Nguyễn ở lại qua đêm nữa.
Tần Cảnh Sầm đỡ cha ngồi xuống, anh ta hỏi: “Bên phía cảnh sát nói cái gì ạ, có phải họ bảo cha cần qua đó một chuyến không?”

“Ý họ là thế?
Ba người thuận lợi tiến vào trong khách sạn, bọn họ được đưa đến sảnh lớn, và được ghi chép khẩu cung.

Người tiếp đón họ là một nữ cảnh sát, cô ta cầm sổ lên, hỏi: “Tên của các vị là gì?”
Cô ta quay sang hỏi Tần Muội và Tần Nguyễn: “Hai vị thì sao, có quan hệ như thế nào với nạn nhân?”

“Không thể nào cả, tôi không thích hai mẹ con nhà đó” Tần Muội liếc mắt.
Khi ba anh em Tần Nguyễn, Tần Muội và Tân Cảnh Sầm đến hiện trường ở khách sạn, xung quanh đã được giảng dây cảnh giới.

Ba người bọn họ đi vào cửa khách sạn thì bị cảnh sát cản lại.
Tam gia nghiêng người dựa lưng vào ghế sô pha, tư thế cao quý tao nhã, giọng nói tròn vành dễ nghe: “Nghe theo Nguyễn Nguyễn.”

Đúng lúc này, tiếng gọi của cha ở trên lầu đã giải cứu sự khó xử của cô.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Em gái à, em tìm Tam công tử nhà họ Phó có chuyện gì vậy, nói nghe một chút xem nào.]

Tần2 Nguyễn nheo mắt, nhìn lời nói của mọi người trong nhóm chat.
Tần đại thiếu bất đắc dĩ đành phải nhìn sang Tam gia.

Khóe môi Tam gia nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai hơi lạnh, khí chất cao quý ung dung được phô bày trọn vẹn.
“Ai!” Tần An Quốc thở dài: “Mới bao lâu mà người đã chết rồi.”

Ông đang cảm thán thế sự vô thường.
“Em đi theo để có mà loạn à!” Tần đại thiếu không nỡ nổi giận với em gái nên chuyển họng súng sang Tân Muội.

Tần Muội bĩu môi: “Chỉ đi xem một chút thôi chứ có gì đâu, em cũng đâu định làm cái gì. Hơn nữa, chẳng phải ở hiện trường còn có cảnh sát à”
Cảnh sát canh giữ ở bên ngoài không rõ lắm nên gọi một cảnh sát ở bên trong khách sạn đi ra.

Vừa hay người kia biết việc này nên nhìn ba anh em nhà họ Tần và bảo: “Mấy người đi theo tôi.”
“Hai đứa chờ anh một chút!”

Tần đại thiếu nhìn theo hai đứa em không làm anh ta bớt lo được chút nào, đành phải ôm một trái tim lo lắng mà đuổi theo.
“Ba, sao thế ạ?”

Tân An Quốc: “Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm chết rồi!”
[Biết làm sao được, thực lực của tôi bày ra ngay trước mắt, có muốn không phách lối cũng không được ấy chứ.]

Tần Nguyễn nhìn câu nói này của Thanh Thành Vệ Tây Thi mà ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi đây là có niềm tin tuyệt đối với thực lực của mình đấy, tin tôi đi, người kia tuyệt đối không phải là Tam công tử nhà họ Phó.]

[Tự tin thể cơ à?]
“Tần Nguyễn”

“Các vị có biết hai nạn nhân Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm không?”
Tần đại thiểu: “Hàn Nhàn là mẹ kế của tôi, đợt trước bà ta đã ly hôn với cha tôi.”

“Bình thường quan hệ của mọi người có tốt không?”
Nếu thật sự giống như Vệ Tây Thi nói, vậy thì người đàn ông đang ở cùng Hàn Khả Tâm là ai, tại sao lại muốn mạo danh thay thế Tam công tử nhà họ Phó.

Cô ngước mắt nhìn gương mặt ôn hòa cẩn trọng của Tam gia, cô nói: “Tam gia, anh có hiểu rõ về vị Tam công tử nhà họ Phó kia không?”
“Cảm ơn.”

Sắc mặt Tần đại thiểu dịu đi, anh ta kể hết ra chuyện Hàn Nhàn ngoại tình với Tân An Dân, tính kế Tần Nguyễn nhiều lần, và chuyện bà ta muốn chiếm đoạt Tập đoàn Tần thị.
Với độ hiểu biết của cô về Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm, thì khả năng hai người này tự sát không lớn.

Giọng Tần An Quốc trầm xuống: “Bị giết”
Thấy đối phương lia mắt sang mình, Tần Nguyễn nhếch môi lên, chủ động nói: “Tôi không quen biết nhiều với hai người đó.”

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều không quen biết với Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ha ha ha ha...]

Cái tên này phát liên tiếp mấy tiếng cười to.
Ám vệ nhà họ Hoắc đã báo cáo cho anh biết về chuyện của hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm.

Cả hai mẹ con nhà đấy đều thích chơi, lần này thì chơi đến mức bồi cá mạng của mình vào.
Tam gia ngồi nhìn cảnh này, biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại tối đi.

Tần đại thiểu cự tuyệt ngay: “Em là con gái đi làm gì, có thể hiện trường sẽ rất kinh khủng, không thích hợp với em”
Tam gia cũng đứng dậy, gật đầu chào Tân An Quốc: “Ba vợ, con xin phép đi trước, hôm khác còn lại đến thăm ba”

“Ừ đi đi”
“Anh cả, em cũng đi nữa!”

Tần Nguyễn đứng dậy, đi đến bên cạnh Tân Cảnh Sầm, cô níu lấy vạt áo của anh ta.
Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [Không phải Tam công tử đi du học ở nước ngoài nhiều năm rồi à, hay là cậu ta mới về nước nên còn chưa biết chuyện trong nhà?]

Ông ta nói ra những lời này mà đến chính mình cũng không cảm thấy có sức thuyết phục.
Sắc mặt của Tam gia cùng chìm xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, lông mày anh cau lại.

Tần An Quốc cầm di động đi xuống nhà, vẻ mặt của ông rất phức tạp.
Gương mặt tuấn tú hòa nhã của Tam gia nở nụ cười nhẹ: “Cũng có thể lắm, chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả điều tra”.

Tần Nguyễn cắn môi: “Nếu hắn ta không phải Tam công tử nhà họ Phó thì em sẽ cho Hàn Khả Tâm vào tù, cô ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt làm em thấy bực mình.”
Giọng điệu của Tam gia từ tốn: “Phó Cẩn có hai anh trai cùng cha khác mẹ. Người này chưa từng chính thức xuất hiện ở trước mặt người khác, bởi vì hắn chưa hề tiến vào trung tâm quyền thế của nhà họ Phó, nên nhà họ Hoắc cũng không biết nhiều về hắn”

Tần Nguyễn: “Anh nói xem, cái người ở bên cạnh Hàn Khả Tâm có phải là giả không?”
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [@Tần Nguyễn / Em gái đừng để người ta lừa nhé, tôi vừa bấm ngón tay tính toán rồi, người kia chắc chắn là kẻ lừa đảo, nếu hắn là Tam công tử nhà họ Phó thật, thì tôi sẽ vặn đầu xuống làm bóng cho em đá]

Tần Nguyễn thấy thế thì bật cười: [Có cần phải máu me như vậy không?
“Mới được có mấy tiếng” Tần Muội lầm bầm.

Sắc mặt của Tân Cảnh Sầm cũng không tốt lắm: “Chẳng mấy khi Nguyễn Nguyễn về nhà, hay là ở lại”
Tần Nguyễn lái chiếc Maserati chở Tần Muội đi trước.

Tần đại thiếu chẳng kịp chào hỏi với Tam gia ở phía sau, vội vàng lên xe đuổi theo.
Tần đại thiểu: “Có biết?

“Các vị có quan hệ như thế nào với nạn nhân”
Nữ cảnh sát gật nhẹ đầu, vừa viết vào sổ vừa hỏi: “Tại sao cha của các vị không đến?”

Tần đại thiếu đáp: “Sức khỏe cha tôi không được tốt lắm, thời gian gần đây đều đang tĩnh dưỡng”
“Cha đừng đi, để con đi cho, ở khách sạn nào, phòng nào ạ?”

Tần An Quốc báo tên khách sạn cùng số phòng, Tần Cảnh Sầm cầm lấy áo khoác đang vắt trên thành ghế sô pha, anh ta nhẹ nhàng trấn an ba mình: “Con đi qua đây xem thế nào, ba không cần phải quan tâm đến việc này đầu, hai mẹ con nhà họ chết không liên quan gì đến nhà ta”
Hai mẹ con nhà đấy vậy mà lại cùng qua lại với một gã người mẫu nam, mà hình như còn vì gã này mà ra tay đánh nhau.

Đúng là một màn kịch hay.
“Tần Cảnh Sầm”

“Tần Muội”
“Em đã biết là khách sạn nào rồi, cho dù anh không cho em đi theo thì em cũng có thể tự đi được.”

Tần Nguyễn buông vạt áo sơ mi của Tần Cảnh Sầm ra, vẻ mặt của cô rất kiên định.
Cô nhanh chóng gõ ngón tay lên màn hình điện thoại di động.

Tần Ngu7yễn: [Tôi có quen với một cô gái gần đây đang chơi với Tam công tử nhà họ Phó ở thủ đô, nghe đại sư Tuệ Thành nói nhà họ Phó xảy ra chuyện khiến 7tôi có cảm giác rất kỳ quái.]
“Cảnh Sầm?!”

Nghe thấy giọng lo lắng của cha, Tần Cảnh Sầm đứng dậy, quay đầu lại nhìn lên lầu.
Còn những chuyện không tiện nói ra thì anh ta bỏ qua luôn.

Trải qua gần một tiếng hỏi han, cuối cùng ba anh em cũng được thả.
Ảnh mắt của Hoắc Tam gia hơi chìm xuống, anh giơ tay với Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên ghé sát vào tai anh thì thầm vài câu.
“Vì bận rộn công việc nên cũng không để tâm chú ý lắm.”

Nữ cảnh sát ngước mắt lên, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào thái độ hờ hững, nói năng lạnh nhạt của Tần Cảnh Sầm.
Nếu Hàn Nhàn đã chết, anh ta nghĩ mình nên nhân cơ hội này kéo theo bác cá Tần An Dân vào luôn.

Không nên trách Tần Cảnh Sầm không đường hoàng, hôm nay anh ta đã cùng Tam gia phân tích tình thể của các thế lực ở thủ đô.
Cô cảnh sát này hỏi cũng giống như là đang nghi ngờ bọn họ vậy.

Nữ cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn Tần Muội, trong lòng liệt anh ta vào dạng thiếu niên phản nghịch, sau đó tiếp tục tập trung ghi chép.
“Anh hai, anh đi với em, chúng ta đi cùng nhau”

Tần Nguyễn làm việc luôn rất dứt khoát, cô đi đến trước mặt Tần Muội rồi lôi kéo anh ta đi tới cửa.
“Cái gì?!”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tân Cảnh Sầm và Tần Muội cùng đồng thanh nói.
Sắc mặt Tần Nguyễn cũng trầm xuống.

Trước đó bọn họ còn đang thảo luận về hai mẹ con nhà này, mới chưa được bao lâu mà người đã chết rồi.
Hoắc Xuyên đứng sau lưng Tam gia, anh ta nhìn theo hướng ba anh em nhà họ Tần rời đi, hỏi: “Tam gia, chúng ta về ạ?”

Tam gia khẽ hé môi, cất giọng lạnh nhạt: “Về nhà”
Tam gia chỉ nhún vai, mỉm cười không nói gì.

Tần Muội giơ tay lên, nói lí nhí: “Anh cả, em cũng muốn đi xem.”
Nhà họ Tần bây giờ đã lên thuyền lớn của nhà họ Hoắc rồi, nên nhất định phải cắt bỏ hết một số nỗi lo về sau.

Nữ cảnh sát dừng bút, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc: “Có thể nói kỹ càng hơn một chút được không?”
“Trước khi cha anh ly hôn với nạn nhân Hàn Nhàn, có từng xảy ra tranh chấp gì không?”

Tần Cảnh Sầm nhíu mày, giọng anh trầm xuống: “Hàn Nhàn ngoại tình, có dính líu đến chuyện tranh chấp cổ phần trong công ty”
“Không xa cách cũng không gần gũi”

“Vậy mối quan hệ với Hàn Khả Tâm thì sao?”
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Đúng là quá kỳ quái, Đại công tử nhà họ Phó xảy ra chuyện mà Tam công tử lại ở thủ đ2ô tán gái, đúng là không thể nào nói nổi.]

Chữ chơi này của Tần Nguyễn, đối với những gia tộc lớn kia thì đúng là chơi thật, chỉ là chơi 0đùa giữa nam và nữ mà thôi.
Tần Cảnh Sầm gật đầu: “Được, nhưng xin đồng chí cảnh sát giữ bí mật về chuyện này.”

“Tất cả vì nhân dân phục vụ, chỉ cần các vị không có liên quan gì đến vụ án này, thì mọi thông tin đều sẽ không bị lộ ra ngoài nếu không có sự đồng ý của các vị”
“Mấy người là?”

“Người nhà họ Tần.”
Tam gia nói bằng giọng chiều chuộng: “Tùy em hết”

Anh nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng hỏi cô: “Không còn sớm nữa, về nhà nhé?”
Anh ta nói với Tam gia: “Nguyễn Nguyễn nên đi ngủ rồi, xin Tam gia đưa con bé về nghỉ ngơi đi, gần đây nhà tôi hơi nhiều việc nên hôm khác sẽ đến nhà bên ấy thăm hỏi sau”

Tần Nguyễn nghe vậy mà trừng mắt nhìn về phía Tam gia.
“Đây là hiện trường vụ án hình sự, cấm đi vào”

Tần đại thiểu chặn ở phía trước hai đứa em, anh ta nói: “Vừa rồi bên phía cảnh sát có gọi điện cho chúng tôi, báo chúng tôi đến để phối hợp điều tra”
Nữ cảnh sát ghi lại phương thức liên lạc, đưa cho một cảnh sát ở bên cạnh, người kia nhanh chóng rời đi.

Cô ta cất bản ghi chép khẩu cung đi rồi nói với ba anh em nhà họ Tân: “Tốt nhất thời gian sắp tới các vị không nên rời khỏi thủ đô, sau này có bất kỳ tình huống gì phát sinh, còn xin các vị phối hợp điều tra”