Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 317: Sự ác độc của hàn khả tâm vượt qua tưởng tượng của con



NGƯỜI

Thời điểm này Tần Muội vẫn còn đang ngủ. Lục Hàn: “Hung thủ là em gái của một nội ứng hy sinh vào năm ngoái”

Tần Nguyễn đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng không thể ngờ được rằng chuyện này có dính dáng tới cảnh sát.
Tần An Quốc bật cười: “Ba già rồi, không đi được, cũng không đi nổi nữa rồi.”

Biết sức khỏe của ông có vấn đề, Tần Nguyễn nhíu mày: “Ba, bên nhà họ Hoắc có đội ngũ y tế chuyên nghiệp, bao quát rất nhiều mặt, để hôm nào con mời người qua khám cho ba nhé?”
Tần Cảnh Sầm ngồi ở bên cạnh cô lơ đãng quét mắt qua, nhìn thấy hai chữ Cục trưởng Lục trên màn hình.

Tần Nguyễn cũng nhìn thấy, cô cầm điện thoại và đứng lên: “Ba, anh cả, con ăn no rồi, hai người cứ ăn tiếp đi, con ra ngoài nghe điện thoại”
Tần Nguyễn về đến phòng thấy Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang bay qua bay lại trong phòng, hai người này đã khôi phục hình thái khi còn sống.

Có lẽ vì tiếp xúc nhiều với cảnh tượng máu me rồi, nên Tần Nguyên phát hiện mình càng ngày càng quen hơn.
Trên bàn ăn, Tần An Quốc vừa gắp thức ăn cho con gái, vừa nói chuyện công ty với Tần Cảnh Sầm.

Tần Nguyễn ăn lưng lửng rồi, lúc này điện thoại di động cô để ở mép bàn bỗng đổ chuông.
“Ăn no rồi?” Tần An Quốc cảm thấy mình vẫn chưa gặp đủ cho con gái, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Nhưng ông càng lo lắng con gái ăn chưa no hơn, ông nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt lo lắng.
“Biết”

“Vậy thì tốt, tôi chờ cô”
Bấy giờ, cô mới cảm nhận được uy lực của việc cuồng con gái và cuồng em gái, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Trong tương lai, cái lá xanh Tần Muội đúng là danh xứng với thực luôn.
“Hàn Khả Tâm, cô ả đó chết chưa hết tội!”

Lục Hàn là một cảnh sát phục vụ nhân dân mà có thể nói ra lời này, chứng tỏ việc Hàn Khả Tâm làm khiến cho người ta cực kỳ căm phẫn.
Vì để ý hai đứa em mà hôm nay cả nhà cố ý ăn sáng muộn.

“Ba, a1nh cả”
Đến ngay cả Tân Cảnh Sầm cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Ba, ba nghe lời Nguyễn Nguyễn đi ạ, cũng để chúng con được yên tâm”

Trước sự kiên trì của con gái, Tần An Quốc đành phải gật đầu đồng ý.
Tần Nguyễn chào xong thì nói với Tần Cảnh Sầm: “Em tỉnh dậy xong không ngủ được nữa, anh hai đầu ạ?”

“Vẫn còn2 đang ngủ đấy, chẳng biết lúc nào nó mới dậy nữa.”
Đây chính là sự khác biệt giữa em trai và em gái đấy.

Đến ngay cả Tân An Quốc cũng gật đầu tán thành: “Thằng nhóc thổi kia không ngủ đến giữa trưa là không dây đầu, khỏi cần chờ nó”
Cô rời khỏi phòng ăn, lúc tiếng chuông sắp kết thúc, cô bấm nhận cuộc gọi.

“Tần Nguyễn, hung thủ của vụ án tối hôm qua ra đầu thú”
Tần đại thiểu dặn dò người hầu đang lau dọn phòng khách: “Vào bảo phòng b7ếp chuẩn bị dọn bữa sáng”

Người hầu nhận lệnh, đi vào trong bếp.
Trực giác cho cô biết tình thế không ổn, có khả năng có nội tình gì đó.

Tần Nguyễn đang đứng ở bên ngoài phòng ăn, cô quay đầu lại nhìn thấy cha và anh trai đang ngồi ở bên trong với vẻ mặt lo lắng, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Nếu đã không phải con người, thì chẳng lẽ là ma quỷ tự chủ động ra đầu thú à?

Như vậy thì Lục Hàn và cấp dưới của anh ta ở trong Cục vẫn ổn chứ, chưa bị tà ma xơi tái à.
Giọng Lục Hàn rất vội, anh ta gọi thẳng tên Tần Nguyễn luôn.

“Ra đầu thú?” Hai mắt Tần Nguyễn trở nên mờ mịt.
“Nếu không có quyền hạn thì không thể tra được hồ sơ của cậu ta, khi đó tôi chỉ đoán là cậu ta đi làm nhiệm vụ đặc biệt nào đó, nhưng tôi không thể ngờ được rằng nhiều năm về sau, cậu ta lại dùng cách khó chấp nhận nổi mà ra đi như thế.”

Suy đoán trong lòng Tần Nguyễn ngày càng mãnh liệt, cô mím môi, trầm giọng hỏi: “Cái chết của người bạn học đó của anh có liên quan đến Hàn Nhàn hoặc Hàn Khả Tâm?”
Tân An Quốc vội vàng khoát tay: “Không cần, quá phiền toái, cơ thể này của ba chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng vận động nhẹ là không có vấn đề gì lớn đâu”

Tần Nguyễn kéo cánh tay của ông, dịu dàng nói: “Ba vẫn nên đi kiểm tra một chút đi, con không yên tâm lắm”
Người hầu tới báo có thể ăn sáng được rồi, ba người đứng dậy đi về phía phòng ăn.

Tần Nguyễn hỏi: “Chúng ta không đợi anh hai ạ?” Tần đại thiếu thản nhiên nói: “Nó không chết đói được đầu, chúng ta ăn trước”
“Đang được nghỉ học, thời gian này còn có kế hoạch gì không?”

“Con không có kế hoạch gì cả, ba định làm gì à?”
Bàn tay nắm di động của Tần Nguyễn siết chặt lại: “Cô ta làm cái gì?”

Lục Hàn trầm giọng: “Chuyện tương đối phức tạp, mà Mẫn Mẫn, em gái của người bạn đó đang ở trạng thái không ổn lắm, cô có thời gian không, tới Tổng cục một chuyến?”
“Mẫn Mẫn?” Vẻ mặt Hàn Khả Tâm tỏ ra mờ mịt, nhưng ngay sau đó ánh mắt cô ta chợt sáng lên.

“Có biết, là một đứa hầu nhỏ đã từng ở bên cạnh tôi, nhưng nó biến mất rất lâu rồi, cũng không biết là nó đi đầu”
Chuyện này thật khó hiểu.

Cô dám khẳng định, hung thủ giết Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm tuyệt đối không phải là con người.
Tần An Quốc vẫy tay với Tần Nguyễn đang đi đến gần:7 “Nguyễn Nguyễn qua đây ngồi”

“Ba.”
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh ông, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn.
Tần An Quốc nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, con bé có khuôn mặt rất giống mẹ, gương mặt ông đầy vẻ hiền hòa: “Ng0he nói hôm qua Tam gia tới đây?”

“Vâng, ăn cơm tối xong là anh ấy đi luôn ạ”
Tần Nguyễn: “Vậy cô biết anh trai của cô ta không?”

“Một nhân viên cảnh sát, trông dáng dấp cũng khá đẹp trai, nhưng chưa từng gặp người thật bao giờ?
“Con đã no căng cả bụng rồi ạ”

Tần Nguyễn xua tay, cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, giọng nhẹ nhàng: “Có phải cô đã từng làm việc gì đó với Mẫn Mẫn hoặc là anh trai của cô ta không?”

“Tôi có thể làm cái gì, Mẫn Mẫn là con nhà bình dân, cô ta cũng khá biết ăn nói, chứ nếu không ai thèm chơi với cô ta. Cũng không biết cô ta làm cái quỷ gì mà biến mất cũng phải một năm rồi.”
Tần Nguyễn cúp điện thoại, ánh mắt u ám, sắc mặt cũng khó coi.

Rốt cuộc là Hàn Khả Tâm đã làm cái gì mà khiến một cảnh sát hy sinh như vậy.
Tần Nguyễn ho một tiếng, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

“Không ổn!”
Nghĩ đến hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm ở trên tầng, trong lòng cô bỗng có dự cảm xấu.

“Vậy tại sao cô gái ấy lại muốn giết Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm?”
Tần Nguyễn cầm di động chạy lên lầu.

Vừa bước chân lên tầng, cô hỏi ngay: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng Lục Hàn rất giận dữ.

Tần Nguyễn có thể nghe ra một chút bực bội ở trong đó.
Tần Nguyễn vừa mới hỏi, đã nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng nghiến răng của Lục Hàn.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn, cảm xúc không quá ổn định của đối phương mới vang lên: “Người hy sinh từng là bạn học của tôi, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là ở trường học, lúc còn đang đi học ở trường cậu ta đột nhiên biến mất, trong trường học cũng không có hồ sơ của cậu ta nữa”
“Được.”

“Biết địa chỉ không?”
Giọng điệu của Hàn Khả Tâm mang theo một chút oán trách.

Tần Nguyễn: “Cô có làm gì anh trai của cô ta không?”