Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 319: Tần nguyễn đề nghị



Nhờ sự thù hận trong giọng nói của Mẫn Mẫn mà cuối cùng Hàn Khả Tâm cũng nhớ ra mọi chuyện, chính Mẫn Mẫn đã giết á.

Đêm đó, sau khi Ngkôn n đi xuống tầng, bỗng có người gõ cửa phòng của bọn họ.

Cô ta nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đứng ngoài cửa nên mở cửa ngay, nhcưng không ngờ người xông vào lại là Mẫn Mẫn. Cô đẩy lòng bàn tay về phía khoảng không, lực Minh Thần bật ra từ lòng bàn tay cô trói chặt hồn thể tàn tạ của Hàn Khả Tâm, nhanh chóng kéo cô ta ra khỏi Mẫn Mẫn đang điên cuồng.

Mắt thấy kẻ thù thoát khỏi tay mình, Mẫn Mẫn ngước mắt lên nhìn hằm hằm vào Tần Nguyễn: “Cô muốn xen vào việc của người khác?”

Từ đầu tới cuối, mục tiêu của cô ta chỉ có Hàn Khả Tâm.
Nếu so sánh hai người thì có lẽ thực lực của Mẫn Mẫn cao hơn một chút, nhưng Hàn Khả Tâm cũng không thể trở nên e ngại như thế này được.

Mẫn Mẫn bị Hàn Khả Tâm chọc giận, sát khí cùng ma khí hắc ám dày đặc chen nhau tuôn ra từ cơ thể cô ta.

“Hàn Khả Tâm, cô nên bị hóa thành tro bụi, loại đàn bà tâm địa độc ác như cô nên vĩnh viễn biến mất!”
Tần Nguyễn quay ra nói với Lục Hàn: “Vụ án này cũng coi như phá được rồi, nhưng vì hung thủ tự động ra đầu thú nên tôi chẳng có công lao gì.”

“Tam thiếu phu nhân khiêm tốn rồi”

Lục Hàn vặn lông mày nhìn Mẫn Mẫn đang đánh nhau với không khí, toàn thân anh ta lại nổi một lớp da gà.
“Vậy tại sao cô không nói cho tôi biết!” Mẫn Mẫn đứng dậy, mắt trợn trừng lên như muốn rách cả mí: “Cô có biết anh trai tôi chết thảm như thế nào không?!”

Hàn Khả Tâm liên tục lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này...“.

“Cô nói một câu không biết mà hại anh trai tôi chết thảm, đến chết cũng không thể có được vinh dự mà anh ấy nên có hại tôi bị những kẻ kia bắt đi. Cô rõ ràng có cơ hội nói, lúc những kẻ kia tới tìm cô, cô chẳng hề nói cho tôi biết bất cứ điều gì?”
Lục Hàn mím chặt môi, nhìn Mẫn Mẫn đang xoay người đánh vật với khoảng không: “Cứ để bọn họ đánh nhau thế này à?”

Anh ta không thể nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc của cuộc chiến giữa Mẫn Mẫn và Hàn Khả Tâm, nhưng Tần Nguyễn lại nhìn thấy rất rõ.

Mẫn Mẫn không hổ là bị ma khí xâm chiếm, năng lực cao hơn hẳn Hàn Khả Tâm.
Phần tay chân bị chặt đứt lìa của Hàn Khả Tâm lại bị Mẫn Mẫn hung tàn xé rách ra một lần nữa.

Đến ngay cả đầu của cô ả cũng bị vặn xuống, cảnh tượng máu me kinh người, nhưng Tần Nguyễn vẫn bình tĩnh xem.

Cho đến khi Mẫn Mẫn chuẩn bị cắn nuốt linh hồn của Hàn Khả Tâm, cuối cùng Tần Nguyễn cũng ra tay.
Đối phương dùng những thủ đoạn tàn bạo nhất tra tấn Hàn Khả Tâm, đau đớn mà cô ta phải traải qua khi bị lột da mặt, đến nay nghĩ lại vẫn khiến linh hồn của cô ta run rẩy dữ dội.

Cảm giác ấy quả đau, quả thống khổ, cô ta chỉ muốn quên nó đi mãi mãi.

Lục Hàn đi vào phòng thẩm vấn, đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, Mẫn Mẫn phóng thẳng tới chỗ Hàn Khả Tâm, tư thế liều mạng của cô ta khiến người nhìn mà kinh hãi.

Hàn Nhàn vẫn đang bị lực Minh Thần giam cầm thấy thế vội hét vào mặt Tần Nguyễn: “Tần Nguyễn, cô không thể làm như vậy được, Khả Tâm không đánh bại được cô ta đầu!”

“Giết người thì đền mạng, Hàn Khả Tâm chỉ trả một mạng thôi, còn chưa đủ đâu.”
“Nói ra tôi sẽ chết! Tôi không còn cách nào khác, những kẻ kia cầm súng chĩa vào tôi, tôi có thể làm gì chứ?”

Có vẻ như Hàn Khả Tâm vô cùng e ngại Mẫn Mẫn, trông cô ta còn sợ hãi hơn cả lúc đối mặt với Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết cảnh này, trong mắt cô toát ra một chút hứng thú.
Thú vị thật, tại sao Hàn Khả Tâm lại sợ Mẫn Mẫn như thế.

Phải biết rằng hai người này là tám lạng nửa cân, một người biến thành quỷ, một người là nửa quỷ nửa ma, sự chênh lệch giữa họ cũng không lớn.

Kể từ khi được chứng kiến ma khí trên người đạo trưởng , Tần Nguyễn lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở giống như thể ở trên người Mẫn Mẫn.
Dường như Hàn Khả Tầm nhớ lại chuyện gì đó rất đáng sợ, cô ta vội trốn ra sau lưng Tần Nguyễn .

Tần Nguyễn đứng dậy, thu hồi lực Minh Thần đang trói buộc Hàn Khả Tâm.

Làm xong hết tất cả, cô quay người đi tới đứng bên cạnh Lục Hàn ở gần đấy.
Tần Nguyễn quay đầu liếc nhìn anh ta, cô hỏi: “Làm thế nào anh nhận ra được Mẫn Mẫn không thích hợp?”

Phải biết, Thiên Nhãn của Lục Hàn đã đóng lại từ lâu, theo lý mà nói, từ hình dáng cơ thể của Mẫn Mẫn thì anh ta không thể nhận ra cô gái này đã không còn là một con người mới đúng.

Lục Hàn cau mày: “Mẫn Mẫn thế nào?”
Anh ta hỏi Tần Nguyễn: “Mẫn Mẫn thật sự đã chết rồi à?”

“Chết đến không thể chết hơn được nữa.”

Lục Hàn cảm thán: “Con bé mới hơn 20 tuổi, vẫn còn trẻ như vậy.”
Đây cũng là quỷ, nhưng lại là ma, thật là quá kích thích.

Lục Hàn vuốt mặt một cái, hỏi: “Vậy Mẫn Mẫn còn có cơ hội chuyển thể không?”

“Tất nhiên là có, nhưng cô gái này đã giết người, có sát nghiệt, nên vận mệnh sau này khó mà nói được lắm, thôi để xem số mạng của cô ấy thế nào đi.”
Tần Nguyễn than nhẹ: “Cô gái này bị rơi vào tay bọn xã hội đen kia đã chịu khá nhiều khổ sở, chẳng biết cô ấy đã làm thế nào mà lại hiến tế linh hồn mình cho ma vật nữa”

Khóe môi Lục Hàn co rút: “Ma vật?”

Tần Nguyễn: “Là thứ càng dễ dàng mê hoặc tâm ma của con người hơn là quý”
Cái bóng dưới chân Mẫn Mẫn vặn vẹo, vị trí của cái bóng cũng không đúng.

Bóng của cô và Lục Hàn đổ về bên trái, mà cái bóng của Mẫn Mẫn lại đổ sang bên phải, hình dạng cái bóng vặn vẹo giống như vật sống đang ngọ nguậy, đây không phải là cái bóng của con người.

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mẫn Mẫn, cô hỏi: “Cô chết như thế nào?”
Tần Nguyễn nói rất hời hợt: “Cô ấy chết rồi, chết được hơn một tháng

Cô dựa người vào ghế, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc gì.

Lúc Lục Hàn gọi điện thoại cho Tần Nguyễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, giờ phút này nghe cô nói vậy cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Tần Nguyễn đứng xem ở một bên, đột nhiên lên tiếng đề nghị: “Hay là hai người đánh một trận?”

Lời đề nghị này vừa được đưa ra, cả Mẫn Mẫn lẫn Hàn Khả Tâm đều sửng sốt.

Mẫn Mẫn tỏ ra kích động, còn sắc mặt Hàn Khả Tâm thì trắng bệch.
Anh ta nhìn Mẫn Mẫn bằng ánh mắt nặng nề, đôi mắt hơi rũ xuống, Lục Hàn nhẹ nhàng nói: “Bóng của cô ấy trái ngược với cơ thể cô ấy”

Đôi mắt u ám của Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Khả Tâm, cô ta dường như không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tần Nguyễn và Lục Hàn, thái độ khá thờ ơ.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống nhìn cái bóng dưới chân Mẫn Mẫn, nhìn kỹ sẽ phát hiện đúng là có vấn đề.
Dưới cái nhìn của Mẫn Mẫn, Tần Nguyễn chỉ là một Thiên Sư có chút bản lĩnh, còn chưa đến mức được cô ta để tâm tới. Nhưng nếu cô gái này muốn xen vào việc của người khác, cô ta cũng không ngại giải quyết luôn một thể đâu.

Tần Nguyễn ném hồn thể tàn tạ của Hàn Khả Tâm tới trước mặt Hàn Nhàn, còn tiện tay mở trói cho bà ta.