Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 320: Th n phận thực sự của phó cẩn, mẫn mẫn thẳng thắn khai báo



Tần Nguyễn không nhìn Mẫn Mẫn tỏa ra sát ý nồng đậm với mình, cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao hôm nay cô lại đến tự thú?”

Lầnk này, Mẫn Mẫn không cự tuyệt trả lời: “Có người nói cho tôi biết, ở chỗ này có thể tìm được Hàn Khả Tâm” Con người một khi bị nhiễm khí của tà ma thì sẽ ảnh hưởng đến mệnh số, nhẹ thì bị ốm yếu, nặng thì chết.

Có lẽ hiện giờ người đàn ông tên A Cẩn kia đã chết rồi.
Lục Hàn nhíu mày, anh ta lên tiếng: “Phó Cẩn? Cái tên này nghe quen thế”

Tần Nguyễn nhìn anh ta rồi cười nói: “Tam công tử của nhà họ Phó ở phía nam”
Đôi mắt của cô ta bốc lên sương mù đen, môi cô ta run rẩy: “Không! Không thể nào! Làm sao anh ấy có thể chết được?!”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Mẫn Mẫn, cô nghiêm túc nói: “Trước đây tôi đã từng gặp một đạo sĩ cũng lấy thân mình tế cho ma quỷ, hơi thở trên. người kẻ đó giống y hệt cô, tôi muốn biết rốt cuộc cô tiếp xúc với thứ ma vật kia như thế nào. Không phải là tôi không có cách khác để biết được, chỉ là tôi không muốn gây tổn thương cho cô, nỗi đau đớn khi bị sưu hồn sẽ khiến cô sống không bằng chết. Mẫn Mẫn, tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết tất cả những gì cô biết”
[Không, nhưng tôi có nhìn thấy ảnh chụp của vị Tam công tử đó lúc còn bé, chụp cùng người nhà họ Phó.]

Tần Nguyễn gõ nhẹ vào màn hình điện thoại.
[Chú Kiều ơi, sáng nay chủ ở nhà họ Phó có nhìn thấy Tam công tử của nhà họ không?]

Kiều Nam Uyên đang online, Tần Nguyễn vừa gửi tin nhắn sang là lập tức thấy đối phương hiển thị trạng thái đang nhận tin nhắn.
Mẫn Mẫn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Sau khi làm giao dịch với ma vật, tôi trở về thủ đô muốn tìm Hàn Khả Tâm báo thù. Vào cái đêm trở về, tôi đã gặp A Cẩn, nghề nghiệp của anh ấy là lừa đảo, nhưng tâm địa anh ấy lương thiện lắm.”

Nghe đến đó, Tần Nguyễn không khỏi giật giật khóe môi.
Mẫn Mẫn nổi giận: “Cô lừa tôi?!”

“Không, tôi chỉ đang tiến hành suy đoán thôi, mà cô là nói lỡ miệng”
Tần Nguyễn nhíu mày không trả lời lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mẫn Mẫn: “Cô muốn báo thù tôi có thể hiểu được, dù cô có giết Hàn Khả Tâm và Hàn Nhàn cũng không có gì đáng trách, vì hai người có mối thù lớn với cô. Nhưng tại sao cô lại muốn kéo cả người khác liên lụy vào chuyện này, cô có biết ma khí ở trên người cô càng làm hại cho con người hơn cả quỷ khí không?”

Cảm xúc của Mẫn Mẫn sụp đổ, cô ta ôm mặt nghẹn ngào: “Tôi không biết, tôi chỉ muốn trả thù Hàn Khả Tâm thôi, tôi không biết anh ấy lại ngốc đến mức đỡ nhát dao cho tôi, tôi bây giờ như thế này rồi làm sao bị thương được, anh ấy đúng là một kẻ ngốc, quá ngốc!”
Vẻ mặt cô ta khá u ám, cô ta nói: “Không liên quan gì tới cô!”

“Hay là để tôi đoán xem nhé?” Tần Nguyễn cong môi cười một tiếng.
[Chú Kiều, chú xem giúp tôi có phải người này là Phó Cẩn sau khi trưởng thành không?]

Tần Nguyễn gửi ảnh qua rồi hỏi thăm.
Còn đối với Mẫn Mẫn, cô cảm thấy thật đáng tiếc.

Trên lưng cô ta đeo một mạng người không đủ, còn hại chết người có ơn với mình, với nghiệp quả như thế này, vào Địa Phủ cũng không dễ chịu gì. Sau khi cảm xúc của Mẫn Mẫn ổn định rồi, Tần Nguyễn hỏi: “Vậy cô làm thế nào mà quen với A Cẩn kia?”
“Nhìn cô cũng không quá thông minh đầu” Giọng Tần Nguyễn khá lạnh.

Mẫn Mẫn nức nở, cảm xúc không thể kiểm soát được.
“Là tội lừa anh ấy, anh ấy chỉ là người bình thường thôi, tôi chỉ muốn nhờ anh ấy lấy bùa bảo vệ ở trên người Hàn Khả Tâm xuống, nếu không thì tôi không có cách nào tới gần cô ta, làm sao mà báo thù được”

Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống: “Cô vì báo thù mà liên lụy đến một con người, thậm chí còn có khả năng hại đối phương mất mạng? Vậy thì cô và Hàn Khả Tâm có khác gì nhau?”
Tần Nguyễn cảm thấy mối quan hệ đó quá hỗn loạn, khiến cô nhất thời thấy bối rối.

Cô lấy điện thoại di động ở trong túi quần ra, mở ứng dụng WeChat và tìm nhóm “Bắc Thái Đế Quân ở trên”.
Bên trong hiển thị gần trăm tin nhắn chưa đọc.

Tần Nguyễn xem lướt qua mới biết vấn đề của Đại công tử nhà họ Phó đã được giải quyết.
Tần Nguyễn: “Lcà ai?”

Mẫn Mẫn ngậm chặt mồm, không nói gì nữa.
Trong nhóm chat, Vệ Tây Thi liên tục nhắc đến chuyện người đàn ông cặp kè với Hàn Khả Tâm không phải là Phó Cẩn.

Mà lúc Mẫn Mẫn nghe thấy cái tên Phó Cẩn, vẻ bối rối trên mặt cũng biến mất, bởi vậy có thể đoán được người đàn ông kia hoàn toàn không phải là Phó Cẩn.
“Thì ra tất cả đều là do cô tính kết”

Hàn Khả Tâm ở cách đó không xa, sau khi nghe xong lập tức nổi giận.
Trong mắt Hàn Khả Tâm tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, trông rất đáng sợ.

Cô ta cắn răng, nói: “Đúng vậy! Gã đàn ông kia tiếp cận tôi là có mục đích, gã cùng một bạn với Mẫn Mẫn! Bọn họ đều không phải là con người!”
“Đúng, là cậu ta, Phó Cẩn đến thủ đô?” Lục Hàn hơi ngạc nhiên.

Lục Hàn xuất thân từ bốn gia tộc lớn nên cũng để ý tới nhà họ Phó ở phía nam. Anh ta có nghe qua về vị Tam công tử thần bí của nhà họ Phó này.
Nhưng cô ta vẫn thề thốt phủ nhận: “Chỉ có một mình tôi, không có người khác nào cả!”

Tần Nguyễn mỉm cười: “Tôi không nói đồng bọn của cô là người, chưa biết chừng cũng là nửa quỷ nửa ma giống như cô cũng nên”
Mẫn Mẫn: “Tôi đã từng gặp A Cẩn một lần ở Nam Mạn, tôi bị bọn xã hội đen kia tra tấn, anh ấy đã từng là... ừm, khách hàng của tôi. Nhưng sau khi biết anh trai tôi là nội ứng thì anh ấy không đụng vào người tôi. Ngày hôm đó ở cùng với anh ấy, cuối cùng tôi cũng có được một giấc ngủ yên ổn”

“Mấy tháng sau tôi trở về tìm Hàn Khả Tâm báo thù, nhưng tôi phát hiện mình không thể đến gần cô ta, còn phát hiện A Cẩn vậy mà lại đang cặp kè với cô ta. A Cẩn giá vờ là công tử của một gia tộc nào đó, muốn kiếm bộn từ Hàn Khá Tâm. Tôi thì quá muốn giết chết Hàn Khá Tâm nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải tìm tới anh ấy, nhờ anh ấy dùng mọi cách lấy được miếng ngọc Quan m đeo trên cổ cô ta xuống.”
Ngày hôm đó, cô ta đi ra ngoài hẹn hò với Ngôn n. Phó Cẩn, à không, gã đàn ông tên A Cẩn kia bảo cô ta lấy sợi dây chuyền có mặt ngọc Quan m xuống, gã ta nói cái gì mà đến ngày rằm âm lịch phụ nữ không nên đeo những vật này.

Vậy mà cô ta lại tin đối phương, thật sự tháo ngọc Quan m xuống, cũng ngày đêm hôm đó cô ta mất mạng.
Ma vật liên tiếp xuất hiện, đó cũng không phải là chuyện tốt.

Sắc mặt Mẫn Mẫn trắng bệch, cô ta ngây người, ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, đột nhiên cô ta đưa tay kéo áo cô.
Hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm ở bên cạnh thấy thế thì trên mặt lập tức có biểu cảm cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người đó, trong mắt Tần Nguyễn đầy sự ghét bỏ.
Mẫn Mẫn báo tên một phòng khám, Lục Hàn quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Anh ta nói mà không quay đầu lại: “Tôi sẽ cử người đi một chuyển, xem tình hình thế nào?
“Phòng khám nào?”

Câu này là Lục Hàn hỏi, anh ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Gương mặt u ám của Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Khả Tâm, cô ta mắng chửi bằng giọng nói tàn nhẫn, sắc mặt thì dữ tợn: “Cô mãi mãi không bao giờ biết anh trai tôi chết như thế nào, bởi vì cô mà kiếp sống nội ứng nhiều năm của anh ấy bị hủy, hại chết không biết bao nhiêu đồng đội, cô chết chưa hết tội!”

Hàn Khả Tâm phản bác: “Tôi cũng muốn sống là có lỗi ư?”
Tần Nguyễn lại hỏi: “Cô đã giết Hàn Khả Tâm, vậy vì sao tối hôma qua lại không giải quyết cô ta ngay tại chỗ?”

Trong mắt Mẫn Mẫn thể hiện rõ ý thù địch, lời nói của Tần Nguyễn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ta.
Khá lắm, một kẻ lừa đảo mà còn tâm địa lương thiện?

Cô nghe câu này sao mà lại cảm thấy buồn cười thể chứ.
Tần Nguyễn nhún vai: “Ai biết được, cái này thì phải hỏi Mẫn Mẫn.”

Cô nhìn thẳng vào Mẫn Mẫn, muốn cô ta cho một đáp án.
Tần Nguyễn nhìn thấy cậu ấy thì đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to.

Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt đầy quật cường của Mẫn Mẫn.
Kiều Nam Uyên ở đầu bên kia trả lời lại rất nhanh.

[Không phải, tôi vừa tính toán thấy người này đã chết rồi.]
“Tối hôm qua sau khi các người giết người, hắn đã đi đâu?”

“Anh ấy bị Hàn Nhàn làm bị thương nên tôi đưa anh ấy đến phòng khám”
Trầm tư một lát, cô mở album ảnh trong điện thoại ra và tìm tấm ảnh tối hôm qua Hoắc Xuyên gửi cho mình. Người trong ảnh chính là người tự xưng là Phó Cẩn đang cặp kè với Hàn Khả Tâm.

Tần Nguyễn: [Hình ảnh.]
Cô đi về phía Mẫn Mẫn và chậm rãi nói: “Nhìn từ hiện trường vụ án đêm qua có thể thấy, hung thủ giết Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm không phải chỉ có một người. Tôi nhìn thấy ở trên người cô chỉ gánh vác một mạng người, trong hai người Hàn Khả Tâm và Hàn Nhàn, có một người là cô giết, vậy người còn lại là do ai giết đây?”

Ảnh mắt Mẫn Mẫn khẽ run rẩy, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
“Hừ!” Mẫn Mẫn hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.

Đôi mắt của Tần Nguyễn hơi híp lại, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
“Cô có tội! Cô sai vô cùng! Lúc những kẻ kia tìm tới, cô không nên ngậm chặt miệng không nói gì với tôi như vậy! Anh trai tôi chết là bởi vì tôi đã quen biết với loại đàn bà ác độc và ích kỷ như cô, chính tôi bị bắt đi cũng là đáng đời tôi lắm!”

“Nhưng cô có biết bởi vì cô đăng ảnh chụp của anh trai tôi lên mạng mà có bao nhiêu người vô tội phải hy sinh không, 12 mạng người đấy, tính cả tôi là 13 mạng, cô làm sao mà trả nồi hả? Cô nói cô muốn sống, chẳng lẽ bọn họ không muốn sống ư? Bọn họ cũng có người thân, cũng muốn sống, nhưng cô không cho bọn họ cơ hội, chỉ cần lúc ấy cô nói ra thì bọn họ đã có thể không cần phải hy sinh rồi!”
Hàn Khả Tâm gằn từng chữ “Là Phó Cẩn!”

“Phú, Cẩn?” Tần Nguyễn nhả chữ rất chậm, cái tên này được thốt ra từ miệng cô mang theo thâm ý sâu xa, phức tạp khó giải thích.
Mẫn Mẫn lại cười lạnh: “Muốn biết thì chính các người đi tìm hiểu đi”

Tần Nguyễn cau mày, giọng rất khẳng định: “Người kia không phải là Phó Cẩn”
Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn về phía Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đã hồi phục lại hồn thể: “Các người có nhớ rõ một đồng bọn khác của Mẫn Mẫn là ai không?”

Sắc mặt Hàn Khả Tâm rất dữ tợn, quanh thân cô ta tỏa ra oán khí dày đặc, cô ta có dấu hiệu sắp hóa thành lệ quỷ.
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Mẫn Mẫn, cô đưa di động đang hiển thị tấm ảnh chụp ra trước mắt cô ta. “Chắc hẳn người này chính là đồng bọn của cô, tối hôm qua chính hắn đã thay cô giết người đúng không?”

Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, cùng câu trả lời của Kiều Nam Uyên trên điện thoại.
Cô ta hấp tấp nói: “A Cẩn vô tội, anh ấy không thể chết được, cô giúp anh ấy đi, tôi không muốn liên lụy anh ấy”

Tần Nguyễn nhíu mày: “Hắn không phải là đồng bọn của cô?”
Trùng hợp thay nữ chủ nhân của ngôi mộ này lại nhìn trúng Đại công tử nhà họ Phó, muốn đổi phương trở thành người chồng trong mộng của cô ta.

Nếu đại sư Tuệ Thành và Kiều Nam Uyên chỉ chậm thêm một ngày nữa thôi, thì chỉ sợ nữ quỷ kia đã thành công ăn được Đại công tử nhà họ Phó rồi, đến lúc đó muốn. giải quyết sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Giải quyết xong chuyện của nhà họ Phó, đại sư Tuệ Thành đang trên đường trở về thủ đô rồi.

Tần Nguyễn ẩn vào ảnh đại diện của Kiều Nam Uyên, mở khung nói chuyện riêng với đối phương.
Hàn Khả Tâm còn muốn lên tiếng phản bác: “Tôi..”