Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 321: Tần nguyễn ra tay, giúp mẫn mẫn thoát khỏi bị thao túng



Sắc mặt Mẫn Mẫn lạnh lẽo, trong giọng nói xen lẫn sự tàn nhẫn khát máu: “Tôi không thể làm tổn thương được bọn họ, bọn họ đều được Tà Thần nơi đó che1 chở”

Tà Thần? Đúng là ở Nam Mạn thờ những thế lực kỳ lạ không đàng hoàng. Một người đàn ông mà cao hơn mét sáu thì đúng là một tên lùn thật.

Khóe miệng cô thoáng cong lên: “Đổi phương là người phương Đông à?”
Phát hiện ra sự nghi ngờ trong mắt Lục Hàn, Tần Nguyễn cười và hỏi anh ta: “Anh có muốn nhìn thấy cô ấy một chút không?”

Nghĩ lại vụ nhìn thấy quỷ lần trước, Lục Hàn vội xua tay: “Không cần đâu, tôi chỉ muốn nói mấy câu với cô ấy thôi.”
Cô nghi ngờ tay đại sư Từ kia giống tà đạo Nam Dương hơn.

Không nghĩ ra được lý do, Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn thì thấy dường như linh hồn của Mẫn Mẫn đã mờ đi một chút.
Cắn ngược, thủ đoạn này đúng là tàn nhẫn.

Một khi con mồi bị ma vật trói buộc nảy sinh sự phản bội, nó sẽ nhanh chóng đuổi tận giết tuyệt con mồi đó.
Tần Nguyễn không hiểu biết nhiều lắm về giới Huyền học, nhưng cô cũng biết những Thiên Sư hoặc đạo sĩ có thể liên hệ với ma vật đều không phải là nhân vật tử tế gì.

Cô hơi nheo mắt, trong mắt ẩn chứa ánh nhìn nguy hiểm, cô hỏi Mẫn Mẫn: “Cô có biết người đó trông như thế nào không?”
Tần Nguyễn lắc đầu, cô nhìn vào Mẫn Mẫn mà Lục Hàn không nhìn thấy được.

Cô hỏi: “Cô ổn chứ?”
Mẫn Mẫn mở to mắt ra giống như nhớ tới cái gì đó, bèn nhanh chóng nói: “Tiếng phổ thông của ông ta không được chuẩn lắm, giọng nói chuyện quá cứng nhắc, tôi nghi ông ta không phải là người Đông Á”

Tần Nguyễn về cằm, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt tối xuống.
“Chắc khoảng nửa tiếng” Lục Hàn cau mày nhìn Tần Nguyễn, trong mắt anh ta có sự nghi hoặc: “Có chuyện gì xảy ra với Mẫn Mẫn vậy?”

“Cô ấy bị cắn trả vì làm giao dịch với ma vật, cơ thể bị hủy, bây giờ cô ấy đang ở trạng thái linh hồn”
Mẫn Mẫn không để ý mà lau miệng, trên môi nở nụ cười giễu cợt, trông vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, như thể cô ta đang chống lại ai đó.

Cô ta ngước mắt nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt của Tần Nguyễn, giọng nói tuy suy yếu nhưng trên gương mặt cô ta lại có ý cười: “Bởi vì, sẽ bị... cắn trả”
Tần Nguyễn thở dài một tiếng, cô nhìn về phía Lục Hàn đang vô cùng im lặng đứng cách đó không xa.

“Phải mất thời gian bao lâu để nhận được tin tức bên phía A Cẩn?”
“Bởi vì... Phụt!” Mẫn Mẫn phun ra một ngụm máu lớn.

Màu máu đen đặc, sền sệt và có mùi hôi thối rất nồng.
Tần Nguyễn: “Là tay đại sự cố gặp được ở Nam Mạn?”

Mẫn Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tôi không biết ông ta tên là gì, tôi nghe người ở bên Nam Mạn đều gọi ông ta là đại sư Từ, thái độ của bọn họ đối với ông ta cũng rất cung kính”
Cô ta đã giết Hàn Khả Tâm và Hàn Nhàn, cho dù có muốn cắn nuốt vong hồn của hai người ấy thì cũng không thể được vì có Tần Nguyễn ở đây.

Bây giờ Mẫn Mẫn chỉ muốn biết A Cẩn như thế nào thôi.
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Không biết, ông ta đeo khăn đen che mặt, nhưng vóc dáng không cao, chắc chỉ cao hơn tôi một chút.”

Tần Nguyễn đoán Mẫn Mẫn cao khoảng 1 mét 6.
Vào khoảnh khắc cơ thể và linh hồn tách khỏi nhau, cơ thể của Mẫn Mẫn hóa thành một bãi máu màu đen.

Căn phòng thẩm vấn chật hẹp lập tức tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.
Hai mắt Tần Nguyễn có thể nhìn thấy được ma khí đang hấp thụ sự sống vốn chẳng còn lại nhiều ở trên cơ thể xác sống của Mẫn Mẫn.

Cô cau mày, sắc mặt tối sầm.
Cô khẽ mím môi, trầm giọng nói: “Linh hồn của cô bị ma khí gây tổn thương nên không thể duy trì lâu được, tôi muốn đưa cô xuống Địa Phủ, cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Mẫn Mẫn không hề do dự đã nói: “Tôi muốn biết tình hình hiện tại của A Cẩn.”
Ma khí cũng được mà quỷ khí cũng thế, đều phải nhượng bộ lui binh, nếu dám lấy trứng chọi đá thì chúng sẽ bị nghiền nát đến mức tan thành mây khói.

“A a a!!!”
Chỉ qua mấy lời ngắn ngủi có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, Tần Nguyễn không hiểu tại sao trước đó cô ta lại không chịu nói.

Và cô cũng hỏi ra miệng luôn: “Vậy tại sao trước đó cô không nói?”
Trong lúc nói chuyện, miệng cô ta vẫn không ngừng chảy ra máu đen.

Hai mắt Tần Nguyễn mở lớn, cô lập tức xông lên phía trước.
Tần Nguyên đánh giá sắc mặt vốn đã trắng bệch của Mẫn Mẫn2, giờ giống như trở nên càng thêm không dễ nhìn.

Cô cau mày, hỏi: “Cô làm giao dịch với ma vật như thế nào?”
Mắt anh ta đảo quanh phòng thẩm vấn và phát hiện Mẫn Mẫn đã mất tích: “Mẫn Mẫn đâu?!”

Tần Nguyễn chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Ở đây”
Linh hồn và cơ thể bị chia cắt mang đến đau đớn kịch liệt, Mẫn Mẫn không có cách nào tiếp nhận được, miệng cô ta phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Nửa người dưới của cô ta đã hóa thành một bãi nước đen ngòm, tốc độ cắn nuốt của ma khí quá nhanh.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Cho nên cô đồng ý?”

Sắc mặt tái nhợt của Mẫn Mẫn lạnh lùng như bằng: “Tôi không có lý do không đồng ý”.
“Ừ” Mẫn Mẫn gật đầu.

Nước da của cô ta vẫn nhợt nhạt một cách đáng sợ, nhưng may là cô ta không còn bị ma khí khống chế nữa.
Đôi môi của Tần Nguyễn nhẹ nhàng nhếch lên, cô không còn kịp suy nghĩ gì nữa mà dùng tay không bóc tách linh hồn của Mẫn Mẫn ra khỏi cơ thể xác sống này.

Đôi tay cô phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, đây là lực Minh Thần.
Trước khi cơ thể Mẫn Mẫn sắp ngã trên mặt đất, Tần Nguyễn đỡ được cô ta, tay của cô đè trên bả vai của đối phương.

Thấy Mẫn Mẫn bắt đầu giãy giụa, Tần Nguyễn quát: “Đừng nhúc nhích!”
Trên mặt Mẫn Mẫn có biể7u cảm như đang nhớ lại: “Có một vị đại sư tên Thiên Nhất làm ăn với bọn xã hội đen ở Nam Mạn, vừa hay tôi được sắp xếp để chiêu đãi người này. Đối p7hương vừa nhìn thấy tôi đã hỏi ngày tôi có muốn báo thù không. Người đó nói có cách giúp tôi thoát khỏi tất cả nỗi thống khổ, không còn bị giam giữ 2trong cái lồng giam như Địa Ngục kia nữa. Tôi dù có nằm mơ cũng nhớ đến chuyện báo thù, nghĩ cách thoát khỏi địa phương quỷ quái kia, tôi đã chịu hế0t nổi rồi!”

Tần Nguyễn quan sát đủ loại hận thù trên khuôn mặt Mẫn Mẫn, cùng với cảm xúc cuồng loạn trong mắt cô ta, cô biết nỗi đau mà Mẫn Mẫn phải chịu đựng không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
Bàn tay đặt trên vai Mẫn Mẫn nhanh chóng hút sát khí trên người cô ta.

Sát khí bị hấp thu gần như sạch sẽ, chỉ còn ma khí quấn quanh trên người đối phương lại không có cách nào tiêu tan đi được.
Ánh mắt Tần Nguyễn như đóng băng, cô không còn che giấu sự hung tàn của mình nữa.

Đôi tay xinh đẹp có những vết sẹo mờ của cô rất nhanh chóng, hung ác và chuẩn xác tách rời cả hai.
Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống cô gái có gương mặt khá xinh đẹp nhưng âm u đầy tử khí này: “Trước đây là ai nói cho cô biết Hàn Khả Tâm ở chỗ này?”

Mẫn Mẫn: “Đại sư Từ”
Tần Nguyễn tránh sang một bên, để một người một quý đối mặt với nhau: “Anh nói đi, cô ấy có thể nghe được anh nói chuyện đấy”

“Khụ!” Lục Hàn thấp giọng họ một tiếng, nhìn khoảng không trước mặt, anh ta điều chỉnh lại tư thế đứng tiêu chuẩn, khí thế toàn thân cũng thay đổi.