Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 322: Nguyễn nguyễn



Gương mặt tái nhợt của Mẫn Mẫn không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt âm u của cô ta nhìn thẳng vào Lục Hàn, cô ta hỏi: “Bao giờ những người kia chết?”
1
Tần Nguyễn truyền đạt lại câu hỏi của cô ta cho Lục Hàn nghe.

Lục Hàn mím môi, trầm giọng bảo: “Khi chiến dịch này kết thúc”

Mẫ2n Mẫn: “Lúc nào kết thúc?” Hai sứ giả dùng xích khóa hồn trói cô ta lại, động tác không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, giống như cách một con gà con vậy.

Tần Nguyễn nói rất chân thành: “Tôi không lừa cô đầu”

Mắt cô nhìn về phía hai vị sứ giá, giọng điệu khách sáo: “Khi còn sống, cô gái này đã gặp phải những điều khiến người ta thương tiếc, không biết có thể tạo thuận lợi cho cô ta gặp lại bạn cũ không?”
Tần Nguyên gần như đã vượt qua sinh tử của người thường, năng lực của cô khiến cho người ta vừa kính vừa sợ, làm sao mà cô lại quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn bà ta đã từng làm cơ chứ.

Hàn Nhàn thực sự sợ hãi, bà ta luôn cảm thấy Tần Nguyễn mới trở về nhà họ Tần một năm trước, và Tần Nguyễn đang ở trước mặt này không phải là cùng một người.

Tần Nguyễn nghe tiếng thì nhìn lại, cô thờ ơ liếc nhìn Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm.
Tần Nguyễn chỉ vào Mẫn Mẫn rồi nói với hai sứ giả: “Linh hồn của cô ta bất ổn, mang cô ta đi đi.”

“Vâng.”

Hai sứ giá cầm xích khóa hồn trong tay và lướt tới chỗ Mẫn Mẫn.
Lục Hàn: “Bị tổn thương động mạch, ở phòng khám dởm kia không có những thiết bị y tế tiên tiến nên chết”

“Không thể nào! Tôi không tin!”

Mẫn Mẫn nghe được tin tức này thì gần như điên rồi, hồn thể của cô ta bùng lên sát khí mạnh mẽ.
Sứ giả khép sổ Sinh Tử lại: “Gã quỷ nam kia có ân oán tiền kiếp với cô gái này, tình huống tương đối đặc biệt”

Tần Nguyễn hơi tò mò: “ n oán gì vậy?”

Giọng của sứ giá rất lạnh: “Đời đời kiếp kiếp bỏ lỡ nhau, mỗi một đời đều không được chết tử tế”
Ai cũng đều phải gánh vác nhân quả, thời hạn của nhân quả này có dài có ngắn, cũng có nhẹ có nặng.

Nếu là tra tấn nhau đời đời kiếp kiếp thì chắc hẳn ở mấy trăm năm trước, Mẫn Mẫn và người đàn ông tên A Cẩn kia đã tạo ra nghiệp chướng không nhẹ đầu.

Tần Nguyễn gật đầu: “Làm phiền hai vị sứ giả đưa cô ta rời đi.”
Chỉ một lúc sau, anh ta quay trở về phòng thẩm vấn, sắc mặt nghiêm túc nặng nề.

Nhìn vẻ mặt đen sì của anh ta, Tần Nguyễn biết ngay tin tức anh ta mang về không phải là tin tức tốt. Mẫn Mẫn bay tới trước mặt Lục Hàn, sốt ruột hỏi thăm: “A Cẩn thế nào rồi?” Lục Hàn không nghe được tiếng của Mẫn Mẫn, anh ta cau mày nhìn Tần Nguyễn,

Tần Nguyễn giúp Mẫn Mẫn hỏi ra: “Anh ta thế nào rồi?”
Thái độ của Mẫn Mẫn rất kiên quyết, cô ta không muốn cứ rời đi như vậy.

“Thùng thùng.”

Có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
Tần Nguyễn cau mày: “Vì sao lại như vậy?”

Sứ giả: “Đây là trả nợ nhân quả, muốn biết rõ chuyện này thì phải tìm hiểu ngược dòng về mấy trăm năm trước, nhưng đây là kiếp cuối cùng bọn họ tra tấn nhau rồi”

Tần Nguyễn không muốn nghe tiếp chuyện đó, đơn giản là trả nợ tội nghiệt thôi.
Tần Nguyễn không thèm nghe cô ta phản bác, cô bước từng bước tới gần Mẫn Mẫn.

Thấy Mẫn Mẫn muốn né ra, miệng Tần Nguyễn lẩm bẩm đọc chú, giọng cô rất uy nghiêm: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần. nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh, Tru Tà!”

Sương mù đen lạnh lẽo nhanh chóng tụ lại, sử giá Địa Phủ hiện thân.
“Vậy còn hai kẻ kia?” Sứ giá chỉ về phía Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang ở trong góc phòng.

Tần Nguyễn chẳng hề do dự: “Đưa đi luôn đi”

Hàn Nhàn vịn vào con gái, bà ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt nặng nề: “Rốt cuộc thì cô là ai?”
“Bởi vì nơi đó nhận được sự ủng hộ của các quý tộc địa phương 2nên có thể nói là bọn chúng không hề biết sợ hãi. Không chỉ vậy, vị trí địa lý đặc thù của Nam Mạn cũng chiếm một phần nguyên nhân rất lớn, các thế0 lực lớn khác ở xung quanh đều coi nơi đây là tuyến đường huyết mạch giao thông vô cùng quan trọng. Đây là một cuộc chiến giằng co, có nhiều yếu tố cần quan tâm lo lắng, nó không phải là một chiến dịch có thể kết thúc trong một sớm một chiều được”

Đôi mắt đen của Mẫn Mẫn trông vô cùng khiếp người: “Vậy anh trai tôi chết vô ích à?”

Tần Nguyễn mỉm cười, truyền đạt lại lời nói của cô ta cho Lục Hàn.
Trên mặt Tần Nguyễn là biểu cảm đáng tiếc, cô đứng thẳng người, đi về phía Mẫn Mẫn: “Đã có tin tức, Mẫn Mẫn, cô không còn lý do để ở lại đây nữa.”

“Không! A Cẩn sẽ không chết! Anh ấy sao có thể chết được, không đầu, tôi không tin!”

Mẫn Mẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
Tần Nguyễn thuật lại, Lục Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta không nói gì nữa.

Mẫn Mẫn không biết, nhưng Tần 7Nguyễn lại biết một chút.

Cô dựa người vào phía trước bàn thẩm vấn, đưa tay lên ẩn Thái Dương: “Mẫn Mẫn, Nam Mạn có thị trường tiêu thụ ma 7túy rất lớn, đây là gốc rễ giúp một số thể lực ở Nam Mạn phát triển mạnh mẽ”
Vị sứ giả không cầm xích khóa hồn bèn lấy sổ Sinh Tử ra đọc.

Nhìn qua một lượt, anh ta cung kính nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, đúng là ở Địa Phủ có linh hồn mà con quỷ này quen biết, đối phương cũng đang chờ cô ta”

“Ồ?” Tần Nguyễn kinh ngạc.
Hai vị sứ giả mang đến bản nhạc nền độc đáo của riêng họ, tiếng xích khóa hồn lê trên đất theo nhịp điệu chậm rãi đi tới.

Sứ giả cung kính chào hỏi Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư”

Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy sứ giá, cô ta bị kinh hãi trước khí thế trên người bọn họ.
Tất cả những gì vừa xảy ra khiến Hàn Nhàn vô cùng run sợ trước Tần Nguyễn.

Từ trước tới nay bà ta không hề biết Tần Nguyễn còn có năng lực nghịch thiên như thế này, ngay cả m sai dưới Địa Phủ cũng có thể bị cô triệu hồi lên.

Chuyện này khiến bà ta cảm thấy tất cả những gì mình đã làm với Tần Nguyễn đều rất nực cười, như loại tôm tép nhãi nhép nhảy nhót vậy.
Giọng Lục Hàn khàn khàn: “Chết rồi.”

Mẫn Mẫn: “Không thể nào!”

Tần Nguyễn đã đoán được từ trước nên vẻ mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Anh ta chết như thế nào?”
“Sếp ơi!”

Có tiếng gọi của cấp dưới của Lục Hàn từ ngoài cửa vọng vào.

Lục Hàn mở cửa bước nhanh ra ngoài.
“Tôi chưa hề lừa các người, tôi là kẻ bò ra từ Địa Ngục đấy”

Hàn Nhàn: “Làm gì có chuyện đó!”

Hàn Khả Tâm: “Cô lừa chúng tôi!”

“Nói gì thế, tôi chưa từng lừa ai đầu” Tần Nguyễn khoanh tay, lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà kia.

Giọng nói của cô lạnh nhạt mà bình tĩnh: “Còn tin hay không thì tùy các người, mối ân oán giữa tôi và hai mẹ con nhà các người ở kiếp này coi như đã kết thúc vào giờ phút này rồi”

“Kiếp trước không được tự tay giết các người khiến tôi ôm hận, sau khi biết được về sau các người phải nhận đủ các kiểu tra tấn, mặc dù thù hận trong lòng tôi có vơi đi một chút, nhưng vẫn còn oán lâm”

“Kiếp này nhìn các người bị giết, nỗi oán hận của tôi đối với các người cũng biến mất kể từ giờ phút này, tôi chỉ mong muốn về sau đời đời kiếp kiếp cũng không còn liên quan gì đến các người nữa”